Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 12: Thiên Thiên

Thiên Thiên bị suy nghĩ của anh làm cho tức đến run người.

"Đã nói với anh bao nhiêu lần, Thiên Thiên, gọi em Thiên Thiên!" Cô không thích nghe anh gọi cô biểu tiểu thư, tiểu thư Thiên Thiên, khiến cho cô cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách không vượt qua nổi, cô muốn bước vào thế giới của anh, nhưng mà anh vẫn từ chối cô ngay từ ngoài.

"Lễ nghi là thứ bắt buộc đào tạo đối với một quản gia."

Anh đúng mực trả lời.

"Trong mắt em anh không phải là quản gia! Qua lại với em không cần thể hiện bộ dạng này, em không phải là anh Đế Tư." Cô nói thẳng mọi điều, trong giọng nói tràn đầy quan tâm đối với anh.

Đối mặt với sự bày tỏ của cô, Trí Đạc cau mày.

Đây không phải là chuyện anh nên chấp nhận tình cảm, lời nhắc nhở của cha với anh trước khi tới Anh vẫn còn bên tai, anh còn nhớ rõ câu trả lời của mình —— anh không quan tâm chút nào.

Tại sao chỉ một chuyến tới Anh, anh đã không làm theo lời hứa của mình? Bọn họ cũng mới ở chung được mấy ngày, anh thậm chí còn chưa hiểu về cô, làm sao có thể cứ như vậy rơi vào tay giặc. . . . . .

"Lễ không thể bỏ." Câu trả lời của anh vẫn lạnh nhạt như trước.

"Chính là anh không coi em như một người con gái bình thường." Thiên Thiên khổ sở khóc sưng cả mắt.

"Nếu như ngày hôm nay em không phải em họ của anh Đế Tư, không phải là thiên kim tiểu thư, anh sẽ chấp nhận em phải không?" Lâu nay cô cũng nhận thấy được tâm tư của anh, gia thế nhà cô hùng hậu, mà anh lại không phải là người trèo cao, đối mặt với lời tỏ tình của cô anh dĩ nhiên sẽ tránh né.

Vậy mà, đối với vấn đề cô nói ra, Trí Đạc im lặng thay cho câu trả lời.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Anh không trả lời, chính là thừa nhận! Cả đời Thiên Thiên đây là lần đầu tiên ghét bỏ xuất thân của mình, gia thế nhà cô như vậy lại là lý do khiến Trí Đạc không chấp nhận cô.

"Sinh ra ở nhà họ Dương không phải do em lựa chọn, em yêu người nhà em, không thể bỏ cha mẹ của em, nhưng mà tại sao anh. . . . . . Em cũng không để ý, tại sao anh lại không chịu chấp nhận em?"

Cô mệt quá, thật là khổ sở, anh luôn bỏ cô lại phía sau, chưa bao giờ nhìn xem quãng đường lảo đảo của cô có bao nhiêu vất vả.

Cô từ nhỏ được nuông chiều lớn lên là sự thật, nhưng cô nguyện ý chịu khổ mà! Tại sao cô đến Anh đi làm, chính là không muốn làm hoa nhà kính, cô muốn nói cho anh biết, cô có thể chịu khổ cùng anh.

Đạo lý đơn giản như vậy, tại sao anh lại không chịu chấp thuận?

Thiên Thiên yên lặng rơi lệ.

Nhìn thấy nước mắt của cô, Trí Đạc khẽ run lên.

Anh không có cách nào đối phó với nước mắt của cô, mỗi khi trở về thấy cô rơi lệ, sự tỉnh táo của anh sẽ mất đi tác dụng, không thốt nên lời.

"Đừng khóc."

Anh lúng túng an ủi, bàn tay muốn nhẹ xoa đầu cô dừng tại giữa không trung, đổi thành cầm tờ giấy lau cho cô, sau đó yên lặng ra ngoài, để cô lại trong phòng, một mình đi ra cửa hóng mát một chút.

Nhìn cửa khép lại, Thiên Thiên không kiềm chế được tiếp tục rơi lệ.

Thấy cô khóc, ngay cả đôi câu an ủi anh cũng không có, cũng không vì đau lòng mà ôm cô vào trong ngực, vốn dĩ là anh chẳng thích cô mà!

Cô cầm giấy lau, thút thít đi tới bên cạnh cái giường đôi duy nhất trong phòng, cầm cái túi lên, lấy điện thoại di động từ sau khi đến Anh đã không mở ra, mở máy gọi điện thoại về Đài Loan.

"Thế nào, muốn xin trợ giúp sao?" Phạm Đế Tư vừa nhìn cuộc gọi đến là cô, mở miệng trêu chọc.

"Em không tìm anh!" Thiên Thiên nghẹt mũi nói, "Em muốn tìm Ninh Nhi."

"Em đang khóc?"

Phạm Đế Tư rõ ràng nghe thấy cô nức nở. "Trí Đạc đâu? Gọi nó cho anh!" Anh tức giận gào thét.

"Em muốn tìm Ninh Nhi , oa . . . . ." Nghe được tên Trí Đạc cô không nhịn được khóc lên tiếng.

"Thiên, cậu làm sao vậy?"

Ở bên kia Ninh Nhi kịp thời cầm lấy điện thoại trên tay vị hôn phu ngốc, lườm anh một cái, cầm điện thoại di động, trốn vào trong phòng lặng lẽ nói, tiện tay khóa cửa lại, không để cho Phạm Đế Tư quấy rầy.

"Ninh Nhi, mình rất khổ sở."

Thiên Thiên hít mũi một cái, đáng thương nói: "Mình kém cỏi quá phải không? Tại sao anh ấy không chấp nhận mình?"

"Ai không chấp nhận cậu?" Ninh Nhi nghe xong càng thêm mù mịt."Thiên, cậu có người trong lòng hả, người nào vậy? Tại sao mình cũng không biết."

"Chính là Khâu Trí Đạc!"

Thiên Thiên tình ý sâu xa phun ra cái tên không ngừng hành hạ cô. "Mình từ nhỏ đã thích anh ấy, thật thích, thật thích."

Nghe tiếng lòng Thiên Thiên, Ninh Nhi trầm mặc một lúc.

Khó trách cô luôn trông thấy Thiên Thiên nhìn trộm Trí Đạc, thì ra là như vậy, cô bỗng thấy quá trễ, sớm nên phát hiện ra mới phải.

"Thiên. . . . . . Chuyện này, mình nghĩ người trong lòng cậu, cũng không tốt lắm." Ninh Nhi nói bằng cả tấm lòng." Trí Đạc là một trợ thủ tốt, quản gia tốt, nhưng lại không hẳn là một người yêu tốt, ý thức trách nhiệm của anh quá lớn, ý thức trách nhiệm của anh đối với nhà họ Phạm càng thêm cố chấp." Ninh Nhi không hỏi vì sao cô thích Trí Đạc, bạn tốt chính là như vậy, không cần chuyện gì cũng phải hỏi tới cùng.

"Mình chính là thích điểm này ở anh ấy mà."

Thiên Thiên lại hít mũi một cái."Ninh Nhi, tại sao mình đã bày tỏ rõ ràng như vậy, anh ấy vẫn thờ ơ như vậy?"

"Thiên, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu như anh không thích cậu lại chấp nhận với cậu, tình cảm như vậy cậu muốn sao? Như vậy cậu sẽ hạnh phúc sao?" Ninh Nhi tương đối lý trí, đứng ở lập trường trung lập cho cô lời khuyên.

"Nhưng mà anh ấy cũng không từ chối thẳng trước mặt mình." Thiên Thiên khổ não nói."Anh ấy luôn dùng thân phận giữa bọn mình mà từ chối mình, mình không chấp nhận được chuyện lễ nghi đạo lý gì không thể bỏ, chúng ta cũng không phải sống ở cổ đại, bây giờ cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi!"

Ninh Nhi có thể thấy được Trí Đạc giống như ông cụ non, bộ dạng và sắc mặt nghiêm túc kia nói ra bốn chữ "Lễ không thể bỏ" này.

"Ừ, Thiên, mình có thể thể hỏi cậu sau khi đến Anh đã làm gì không." Ninh Nhi trái lo phải nghĩ, cảm thấy có điểm kì lạ, ngẫm nghĩ cuộc sống của bọn họ mà nói bóng nói gió.

"Mình đang đi làm."

"Cái gì?!" Ninh Nhi kêu lên."Cậu đi làm?! Mình nghe nhầm rồi!"

Theo cô biết về Thiên Thiên, các bạn học sau khi tan lớp vội vàng đi làm hoặc dạy kèm tại nhà thì đại tiểu thư cô ấy được tài xế đưa đón về nhà.

Nghe Thiên Thiên nói qua, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm qua công việc gì, lý do là mẹ của cô không cho phép, nói là sợ cô bị người ta để mắt tới mà bắt cóc, nhưng cô vẫn rất hâm mộ cuộc sống các bạn học được đi làm.

"Thật mà, mình đi làm ở trong một tiệm cà phê, mình rất ngốc, ngày đầu đi làm cái gì cũng không hiểu, làm vỡ rất nhiều tách cà phê, hơn nữa còn bị quấy rối tình dục, Trí Đạc vì bảo vệ mình mà đánh một trận với lưu manh địa phương, đánh hỏng cả bàn ghế cà phê ngồi ngoài trời rồi, nhưng mà ông chủ là người rất tốt, không yêu cầu mình bồi thường, hôm nay trả tiền còn thưởng cho mình nha!" Thiên Thiên hưng phấn nói xong, Ninh Nhi vừa nghe xong há hốc miệng cứng lưỡi.

Ôi trời! Thiên Thiên tự mình du lịch có thể đừng kích thích như vậy được không? Đi làm, bị quấy rối tình dục, đánh nhau. . . . . . Má ơi!

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Tại sao cậu lại đi làm?" Ninh Nhi nghi ngờ hỏi.

"Mình không phải đã nói rồi sao? Muốn dùng sáu ngàn bảng Anh sống ở Anh, không đủ dùng sẽ phải đi làm."

"Kì lạ, cậu vừa tới Anh, tiền trong tay cũng còn đủ, tại sao cậu phải vội đi làm như vậy?" Ninh Nhi nghĩ lại, tiền trong tay cô đủ cho hai người bọn họ chơi đến hai tuần lễ sau mới đi làm, làm sao mà mới đi chưa tới một tuần, Thiên Thiên đã đến tiệm cà phê rửa chén đĩa rồi?

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì Trí Đạc không có quần áo thoải mái và giầy nha, cả ngày đều mặc tây trang, đi giày da, rất không thoải mái!"

"A, thì ra là cậu giúp đàn ông mua quần áo, cho nên không đủ phí sinh hoạt." Ninh Nhi trêu chọc.

"Ninh Nhi!" Thiên Thiên bị trêu mà xấu hổ.

"Này! Vậy cậu đi làm, Trí Đạc không phản đối sao?" Dựa vào ý thức trách nhiệm của anh đối với nhà họ Phạm, sẽ không đồng tình với quyết định hoang đường này của cô mới phải.

"Đương nhiên là có rồi, ngày thứ nhất mình đi làm anh ấy đã kiên quyết không cho mình đi."

"Tại sao?"