Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 11: Đường đường

Đường đường một thiên kim đại tiểu thư, lại vì kiếm tiền mà bị người ta sỗ sàng, cứ cho là bị lợi dụng, thế nhưng lấy nước mắt để đối phó anh, vậy mà anh vẫn đành đầu hàng!

Vì cô mà đánh nhau, anh lấy một địch mười, thành công khiến cho người đàn ông trung niên lúc trước muốn trả thù cắp đuôi chạy mất, khi anh tức giận bừng bừng đi đến trước mặt cô —— thật ra thì nói tức giận bừng bừng chỉ là tâm trạng của anh, biểu lộ ra bên ngoài vẫn là thái độ nghiêm túc, lạnh lùng kiệm lời.

Anh vừa mở miệng không phải là an ủi cô, mà là yêu cầu cô lập tức trở về nhà, không cho phép đi làm nữa.

Sau đó, mắt cô ậng nước, nước mắt chảy xuống, khách trong tiệm cà phê vây xem nhìn chằm chằm khiển trách.

Kết quả, anh lại biến thành người xấu!

Anh kiềm chế mà nói cho cô biết, không cần vì chuyện tiền nong mà phiền não, những thứ này anh có thể nghĩ cách, nhưng cô nghe xong lại càng khóc to hơn, còn nói như vậy sẽ mất đi mục đích cô tới Anh.

Con mẹ nó, anh thật muốn chửi mắng, anh chỉ vì cái lý do thối nát này mà đồng ý với cô, để cho cô tiếp tục làm trong tiệm cà phê.

"Cậu muốn sớm kết thúc chuyến hành trình trở về Đài Loan?" Phạm Đế Tư nhếch lông mày, buồn cười hỏi."Thiên Thiên chắc là sẽ không chịu, ở cùng con bé ba ngày, cậu cũng hiểu tính tình con nhóc ra sao."

Anh biết, cho nên mới gọi điện thoại cho Phạm Đế Tư, lời nói của anh ở nhà họ Phạm luôn luôn có trọng lượng, anh tin tưởng chỉ cần anh mở miệng, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời trở về Đài Loan, không ở Anh làm phiền anh nữa.

"Đó là vì ngài không biết hôm nay xảy ra chuyện gì."

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"A? Có chuyện gì vui sao? Nói nghe thử coi." Phạm Đế Tư thích thú, mà nghe anh kể chuyện.

Trí Đạc đem toàn bộ chuyện xảy ra ở tiệm cà phê nói một lần, bao gồm Thiên Thiên bị người kia quấy rầy, anh vì Thiên Thiên mà đánh nhau một trận, anh qua loa nói lại những chuyện đã xảy ra.

"Oh, bị người cầm tay nhỏ bé? Mặt cũng bị sờ soạng?" Phạm Đế Tư giọng nói êm ái nhắc lại."Mà cậu vô cùng tức giận."

"Không sai." Trí Đạc thành thực trả lời.

"Cậu giáo huấn đối phương?"

"Đúng vậy."

"Cái này rất tốt đó." Phạm Đế Tư khen ngợi."Mình tin tưởng cậu sẽ chăm sóc tốt choThiên Thiên, hai người có thể ở Anh thêm hai tháng nữa."

"Thiếu gia!"

Trí Đạc tức giận kêu."Tiếp tục như vậy, tiểu thư Thiên Thiên rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ."

"Mình dĩ nhiên biết là luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng mà đây cũng là nguyên nhân để cậu ở bên cạnh cô ấy, không phải sao?"

Phạm Đế Tư khẽ cười."Bằng bản lĩnh của cậu, mình nghĩ giải quyết mấy kẻ cao lớn đó hẳn không phải là vấn đề."

Bản lĩnh của Trí Đạc rất được, Judo, kiếm đạo, đấu vật và Thái Cực quyền, anh đều là cao thủ, dư sức bảo vệ Thiên Thiên, anh thường nói đùa với Trí Đạc, nói ngày nào đó anh không muốn làm quản gia, có thể suy tính đổi nghề làm vệ sỹ.

"Thiếu gia, không thể nói như vậy, mọi chuyện đều có nếu như."

"Aizz! Trí Đạc, cậu muốn tránh Thiên Thiên có thể nói rõ, không cần lòng vòng như vậy ." Phạm Đế Tư không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn.

Rốt cuộc là Thiên Thiên dùng cách gì bức Trí Đạc thành bộ dạng này? Thật là quá thần kì!

"Thiếu gia. . . . . ." Trí Đạc nhíu mày, một chút tâm trạng đùa vui anh cũng không có.

"Thế nào? Chuyện Thiên Thiên thích cậu khiến cho cậu bị đả kích quá lớn?"

"Thiếu gia, tại sao cậu . . . . ." Trí Đạc hoài nghi thiếu gia nhà mình có thuật đọc tâm.

"A, hỏi tại sao mình biết phải không? Cậu sẽ phải đi hỏi Thiên Thiên rồi, không nên mỗi khi trở về nhà lại len lén nhìn cậu, còn có, cậu nói cho cô ấy biết, con gái phải kín đáo một chút mới đáng yêu." Phạm Đế Tư sau khi nói xong cười thật to, cười chảy cả nước mắt.

"Thiếu gia, tôi không muốn tổn thương tiểu thư Thiên Thiên, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

"Miễn cưỡng?!"

Phạm Đế Tư cao giọng. "Trí Đạc, miễn cưỡng hay không, cậu đặt tay lên tim tự hỏi đi."

"Lời này là sao?" Anh không hiểu nhíu mày.

"Hỏi cậu đó, tại sao Thiên Thiên bị ăn đậu hũ cậu lại tức giận như vậy? Cô ấy là gì đối với cậu?" Phạm Đế Tư cố tình hỏi.

"Tôi. . . . . ."

Trí Đạc bị hỏi dồn, cho tới bây giờ anh không muốn nghĩ, tại sao khi anh nhìn thấy cảnh kia lại giận đến mức muốn giết người?

"Còn nữa, nhiệm vụ của cậu chẳng qua là bảo vệ Thiên Thiên, chăm sóc Thiên Thiên, về chuyện con bé muốn đi làm kiếm tiền, cũng không nằm trong phạm vi chức trách của cậu!" Phạm Đế Tư nói trúng tim đen chỉ ra mâu thuẫn của anh. "Chẳng lẽ nói, cậu đau lòng vì Thiên Thiên đi làm kiếm tiền? A, cậu đó, phải tự mình cân nhắc cậu miễn cưỡng hay không đi!"

"Thiếu gia, chuyện này không ổn." Coi như thiếu gia quý mến anh nói nhiều như vậy, anh vẫn giữ vững lập trường của mình.

"Được rồi, cậu đã quyết tâm như vậy, mình cho cậu một tuần, nếu như sau một tuần, cậu vẫn khẳng định cậu với Thiên Thiên rất miễn cưỡng, như vậy tôi sẽ tự mình đưa con bé trở về." Phạm Đế Tư giả tạo cười nói."Hơn nữa, mình sẽ không khiến cậu phải khó xử, mang Thiên Thiên ra khỏi tầm mắt của cậu."

"Còn muốn một tuần lễ?" Quả nhiên Trí Đạc rất không hài lòng với kết quả này.

"À, mình biết cậu rất không muốn chờ đợi, chỉ là cậu cũng nên cho Thiên Thiên một cơ hội."

"Thiếu gia, vì suy nghĩ cho sự an toàn của tiểu thư Thiên Thiên, mong cậu nhanh chóng tới đón cô ấy trở về Đài Loan đi."

Trí Đạc không dám nghĩ nữa, bây giờ anh chỉ muốn giữ một khoảng cách với cô, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, khó đảm bảo anh sẽ không nổi điên.

"Một tuần sau hãy nói, mình muốn ngủ." Phạm Đế Tư không cho anh bất kỳ cơ hội nói chuyện nào nữa, nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm âm thanh 'đô đô' phát ra, Trí Đạc không thể tin được thiếu gia thế nhưng cúp điện thoại của anh.

Thôi đi, aizz —— Trí Đạc bỗng thở dài.

Một tuần lễ, anh sẽ chịu đựng một tuần này, sau đó, anh và cô từ nay cả đời không qua lại với nhau.

Chỉ một tuần thôi mà, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

☆ ☆ ☆

Kể từ sau ngày tỏ tình bất ngờ trông thấy nụ cười của anh, Thiên Thiên liền bị nụ cười của anh làm cho choáng váng.

Cho nên, cố gắng làm anh cười là mục tiêu kế tiếp của cô, chẳng qua là hiệu quả không cao, mặc cho cô sử dụng tất cả vốn liếng, khóe miệng anh chính là không chịu nhấc lên.

Chẳng qua nếu cô từ bỏ như vậy, như vậy cô cũng không còn là Dương Thiên Thiên nữa.

"Anh cũng thật keo kiệt!"

Thiên Thiên gắt lên."Người ta cố gắng trêu chọc anh, anh cười một cái cho người ta nhìn thì sao chứ?"

"Tại sao phải cười?" Anh nghiêm túc hỏi.

"Anh. . . . . . Trời ạ! Em nói nhiều chuyện lý thú xảy ra ở chỗ làm, anh buồn cười một chút cũng không được à?" Thiên Thiên thất bại rũ bả vai xuống.

"Tôi không hiểu cái đó có gì buồn cười."

Anh chỉ trả lời qua loa, gương mặt như bị hồ dán đông cứng lại, một chút đường cong mềm mại cũng không có.

Số Thiên Thiên rất may mắn, ngay ngày đầu tiên đi làm đã trình diễn một màn đấu võ, ông chủ chẳng những không tức giận, càng không yêu cầu bồi thường, còn để cho cô tiếp tục đi làm tại quán cà phê, cô cảm động muốn chết, quả nhiên nhân gian khắp nơi có tình, cô gặp được người tốt.

Nhưng mà ý của ông chủ tiệm cà phê, Trí Đạc không ngốc nghếch mà cho rằng ông chủ là người tốt.

Nếu như anh nhớ không lầm, tiệm cà phê kia kể từ khi Thiên Thiên bắt đầu đi làm tới nay, buôn bán càng ngày càng tốt hơn, trước kia trong tiệm rất ít giờ luôn đông khách, hiện tại thỉnh thoảng lại bị một đám đàn ông có dụng ý khác chiếm hết.

Mà chỉ cần Thiên Thiên đi tới bên cạnh khách hỏi một câu, "Xin hỏi muốn thêm chén hoặc ăn thêm chút gì nữa không?" Chín mươi chín phần trăm bọn đàn ông sẽ ngoan ngoãn nghe lời chọn món ăn, tình hình như thế ông chủ sao có thể tính toán thiệt hơn với cô chứ?

Nếu không phải vì màn đánh nhau quá nổi danh vì côcủa anh, thì chỉ e, mỗi ngày cô không vừa về vừa khóc mới là lạ.

Mỗi nơi đều có sắc lang, không phải là thay đổi quốc gia, bọn sắc lang sỗ sàng sẽ thay đổi dáng vẻ.

"Vậy anh cũng không cảm thấy dáng vẻ em đùa giỡn rất đáng yêu sao?" Thiên Thiên phồng má hỏi, bộ dạng cô tức giận đáng yêu muốn chết, nhưng ở trong mắt Trí Đạc cũng không có một gợn sóng.

"Biểu tiểu thư, bữa ăn tối có hợp khẩu vị cô không? Có cần thay đổi điều gì hay không?" Trí Đạc lảng sang chuyện khác.