Em say rồi

Em say rồi

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.

Chương 11: Ứơc mơ

Giải Tích mở cửa, đứng bên cạnh, Tô Tỉnh bước vào, Giải Tích lập tức đóng cánh cửa lớn phía sau lưng cô lại, nghĩ nghĩ rồi lôi chìa khóa ra khoá trái cửa.

Mí mắt trái của Tô Tỉnh nhảy loạn xạ.

Anh muốn treo Giải Tích lên đánh.

“Không phải cô nói trong nhà không chỉ có mỗi hai chúng ta sao?”

Giải Tích trả lời: “Chờ đã.”

Giải Tích bịch bịch bịch chạy vào trong phòng, ôm một con mèo đi ra.

Tô Tỉnh liếc nhìn, được rồi, đúng là không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có một con mèo.

Giải Tích tựa như đang hiến dâng vật quý nói: “Nhũ danh của em là Tây Tây, nó gọi là Đông Đông. Hai bọn em chính là cp Đông Tây.”

Tổ Cp một người một mèo, khóe môi Tô Tỉnh bất động thanh sắc nâng lên, nhưng anh còn đang nghẹn một cục tức, Giải Tích dẫn anh đi lòng vòng trong tiểu khu, cố ý làm mất thời gian của anh, còn khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ, bây giờ còn quá đáng hơn, giữ cửa rồi khóa trái lại, Tô Tỉnh vẫn còn xụ mặt.

Nhưng Giải Tích bắt được động tác cong môi của anh rồi.

Cho nên trực tiếp làm lơ khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tỉnh, muốn đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha.

Bàn tay vô cùng mềm mại của cô gái nhỏ cứ dán lên eo Tô Tỉnh như vậy, Tô Tỉnh như chạm phải điện, bay nhanh rời khỏi tay Giải Tích. Lại không cẩn thận dẫm một chân lên chân Đông Đông được Giải Tích thả trên mặt đất, Đông Đông phát ra một tiếng thét chói tai, vô cùng thê thảm rồi nhanh chóng chạy đi.

Tô Tỉnh có hơi không biết phải làm sao, không phải anh cố ý, anh quay đầu lại nhìn Giải Tích, phát hiện ra Giải Tích đang vô tâm vô phổi ngồi ở kia cười, đây là phản ứng của người bị người khác không cẩn thận dẫm lên mèo của mình sao? Cách đó không lâu cô vẫn còn đang ôm con mèo rồi cười.

Anh nhíu mày.

Giải Tích chẳng hề để bụng nói: “Anh tới sô pha ngồi đi.”

Tô Tỉnh gật đầu, đi tới ghế sô pha cùng cô.

“Chị Tô nói với em rằng ước mơ ngày trước của anh là trở thành một bác sĩ, nhưng tại sao sau đó anh lại trở thành pháp y thế?”

“Chị của tôi còn kể với cô về ước mơ ngày trước của tôi à?”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Giải Tích: “Em muốn ở thân thiết hơn với anh, tất nhiên là chị ấy sẽ nói cho em nghe về anh rồi.” Đương nhiên là Tô Nghiên chưa bao giờ nói cho cô biết, là Tô Tỉnh tự mình nói với cô.

Cậu bé vô cùng tự hào nói với cô, “Sau này anh cũng muốn trở thành bác sĩ giống như ba anh, sau này em bị thương, nói không chừng phải tới chỗ anh lấy thuốc đấy.”

Tô Tỉnh rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này của cô, dăm ba câu lừa dối cho qua.

Giải Tích cũng không giận, có bao nhiêu người có thể hiện thực hoá ước mơ thời thơ ấu của mình chứ?

Cô lại cho Tô Tỉnh xem bức tường vinh quang của mình, ở vị trí chính giữa bức tường là một cái hộp màu đỏ.

Tô Tỉnh chú ý tới Giải Tích nhận được rất nhiều bằng khen ba tốt và giải nhất các cuộc thi khác nhau, có thể thấy được cô là một cô gái rất ưu tú.

* Tam hảo 三好 (3 Tốt: sức khỏe tốt, học tập tốt, lao động tốt). Thân thể hảo, học tập hảo, công tác hảo 身体好、学习好、工作好

Giải Tích nói với Tô Tỉnh: “Đoán xem đâu là phần thưởng quan trọng nhất với em.”

Tô Tỉnh lại không ngốc, hộp màu đỏ có vẻ không hợp với các loại cúp, giấy khen bên cạnh, còn được đặt ở vị trí trung tâm.

Tô Tỉnh nói: “Cái hộp màu đỏ kia?”

Giải Tích lập tức mỉm cười: “Trả lời đúng rồi.”

Cô mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong là một đồng tiền xu một nhân dân tệ.

Tô Tỉnh:……

Tô Tỉnh rất muốn cười, nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, dù sao thì đó cũng là phần thưởng người ta trân trọng nhất, cười nói có vẻ không quá phù hợp.

Anh hỏi: “Đây là ba cô tặng cho cô nhỉ.”

“Không phải.”

“Chắc là một bậc ba chú nào đó.” Tô Tỉnh nghĩ.

Anh liếc nhìn điện thoại, trời cũng đã tối rồi.

Anh không thể lại dây dưa với cô gái này nữa.

“Tôi có việc, đi trước?”

Điều kỳ lạ chính là Giải Tích không hề từ chối, cô ngơ ngác gật đầu, à một tiếng.

Tô Tỉnh vẫn còn đứng ở chỗ đó.

Giải Tích tò mò ngẩng đầu nhìn anh.

“Chìa khóa” Tô Tỉnh nói một câu ngắn gọn.

Lúc này Giải Tích mới nhận ra rằng mình đã nhốt anh lại, cô đi tới mở cửa lớn ra.

Tô Tỉnh bước ra khỏi cửa, muốn nói tiếng tạm biệt với Giải Tích, ai ngờ anh mới vừa quay đầu lại, Giải Tích đã đóng sầm cửa.

“……”

Hộ gia đình trong tiểu khu này thích cái kiểu một câu không hợp là đóng cửa à?

Giải Tích ngồi trên sô pha, Đông Đông chạy tới, nằm trong lòng cô, Giải Tích nhìn hộp tiền xu màu đỏ kia, ngẩn ngơ nghĩ, quả nhiên là anh đã quên, lại đem tiền xu anh đưa nói thành ba cô đưa, anh tương đương với ba cô sao?

Một ngày nào đó cô sẽ khiến cho Tô Tỉnh nhớ ra, cho dù đối với Tô Tỉnh mà nói chuyện này cũng không quan trọng, Giải Tích có hơi bệnh hoạn nghĩ: “Những ký ức quý giá đối với cô không thể chỉ có một mình cô lưu giữ.” Tay cô vuốt ve đầu Đông Đông, Đông Đông hưởng thụ kêu meo meo.

Bà cô Giải Tích gặp ở dưới lầu nhìn thấy bóng lưng Tô Tỉnh đi ra khỏi toà nhà, vui vẻ gọi ông cụ nhà mình.

“Ông già, mau ra xem bạn trai của Tây Tây.”

Ông cụ kỳ quái hỏi: “Bạn trai của Tây Tây?” Ông cụ vói đầu nhìn qua.

“Đúng vậy, Tây Tây nói với tôi.”

Ông cụ nhân lúc bạn già đi vào phòng bếp, lặng lẽ gọi điện thoại: “Ông chủ, cô chủ đang yêu đương.”

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======

Tô Tỉnh cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định ở lại nhà ông nội.

Kết quả là lúc anh dùng chìa khóa mở cánh cửa nhà ông nội ra.

Đi vào, bật đèn.

Nhìn thấy chính là ông nội anh đang giơ một gậy lên.

Tô Tỉnh nghĩ, nếu anh bật đèn muộn một giây thì có lẽ anh sẽ được đồng nghiệp của mình khám nghiệm tử thi.

Ông nội Tô nhìn thấy anh thì bỏ gậy xuống.

“Thằng nhóc này, muộn như vậy rồi cháu còn đến đây làm gì?”

Tô Tỉnh mở điện thoại lên nhìn thoáng qua, mới 6 giờ.

“Hôm nay không phải cháu tới xem ông biểu diễn sao, tiện thể ở cùng ông một lát.”

Anh không nói nữa, đi về phía phòng ngủ đi.

Phía sau văng vẳng tới một câu.

“Tới gặp cô gái nhỏ đúng không?”

Tô Tỉnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông nội mình.

Ông cụ nhìn thấy anh quay đầu, lại càng thêm chắc chắn.