Em say rồi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.
Chương 01: Lâm Trướng
Tháng chín, Lâm Giang vào mùa mưa, trời thỉnh thoảng lại đổ cơn mưa, bầu trời xám xịt.
Trung tâm pháp y Lâm Giang.
Tô Tỉnh ngồi vào bàn sắp xếp lại hồ sơ.
Người bên cạnh ôm lấy cổ anh, “Anh.”
Tô Tỉnh bị cậu ta ôm thì có hơi không thoải mái, nhưng cũng không bảo cậu ta buông ra, vừa viết vừa trả lời, “Ừ, có chuyện gì?”
Người nọ chỉ vào báo cáo khám nghiệm tử thi trên bàn, “Hừm, cũng không có chuyện gì cả, chỉ cảm thấy người báo án này có hơi đáng thương.”
Tô Tỉnh liếc nhìn, là báo cáo khám nghiệm tử thi của một vụ án đã được kết án trước đó.
Ấn tượng của anh về vụ án kia còn rất sâu sắc.
Thi thể được tìm thấy tại nhà, người báo án là con gái của nạn nhân, 20 tuổi. Sau khi điều tra phát hiện nạn nhân bị hung thủ dùng dao gọt hoa quả đâm xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
Theo DNA được xuất từ dao gọt hoa quả, hung thủ là mẹ của người báo án, cũng chính là vợ cũ của nạn nhân.
Tô Tỉnh trầm mặc một lúc, gật đầu, nhẹ giọng nói “Đúng là rất đáng thương.”
Cốt truyện phim truyền hình máu chó mẹ tôi giết chết ba tôi, chân thật xảy ra trên người cô gái nhỏ.
Trương Vinh, một đồng nghiệp khác trong văn phòng đi tới, gõ vào đầu người đang ôm lấy cổ Tô Tỉnh, “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Lâm Trướng che đầu, chỉ vào báo cáo khám nghiệm tử thi, “Đang nói con gái của người chết này thật khổ sở.”
Trương Vinh “Ồ” một tiếng “Thật là trùng hợp, người nhà của nạn nhân mà cậu nhắc tới đang ở đây, gọi đích danh Tô Tỉnh.”
Lâm Trướng buông lỏng cổ Tô Tỉnh, kỳ quái hỏi: “Không phải đã kết án rồi sao, cô ấy tới đây làm gì, còn gọi đích danh anh Tô?”
Tô Tỉnh xoa xoa cái cổ cuối cùng cũng được giải cứu của mình, một bên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Vinh.
Anh cũng rất tò mò tại sao lại tới tìm anh.
Vẻ mặt của Trương Vinh có hơi kỳ lạ.
“À, cô ấy nói cô ấy đã yêu Tô Tỉnh ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lâm Trướng:?
Tô Tỉnh:?
Lâm Trướng ôm lấy ngực, nói với giọng điệu vô cùng khoa trương: “Không phải đâu không phải đâu, chỉ có mỗi vậy mà đã nhìn trúng á? Giá trị nhan sắc của anh Tô quả là mạnh mẽ.”
Tô Tỉnh rõ ràng cũng không nghĩ tới sẽ đi theo hướng này, nhéo nhéo mũi, không nói lời nào.
Lâm Trướng vẫn còn đang nói: Anh Tô của tôi không bao giờ từ chối người khác, có khi nào lập tức đồng ý không nhỉ. Tôi nhớ rõ cô gái kia trông rất xinh đẹp.
Tô Tỉnh không thể nhịn được nữa, ném cho Lâm Trướng một câu “Cút”.
Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.
Tô Tỉnh nói: “Anh nói với cô ấy em không có ý định yêu đương, bảo cô ấy đi là được.”
Trương Vinh: “Cô ấy nói không thấy cậu thì sẽ ở đây ăn vạ không đi.”
Tô Tỉnh: “.”
Anh thở dài, đóng nắp bút lại, đứng lên sửa sang quần áo, nói với Trương Vinh: “Vậy thì em sẽ mặt đối mặt từ chối cô ấy.”
Trương Vinh và Tô Tỉnh cùng nhau đi tới phòng tiếp khách, Lâm Trướng cũng muốn đi theo, Tô Tỉnh phát hiện ra ý đồ của cậu ta, quay đầu ném cho cậu ta một câu, “Cậu ở lại đây giúp tôi làm hồ sơ.”
Lâm Trướng: “……”
“Đi gặp em gái nhỏ mà không mang anh em theo, nhẫn tâm.”
Lâm Trướng cố ý lớn tiếng lẩm bẩm.
Tô Tỉnh mặc kệ Lâm Trướng, anh ngốc mới mang Lâm Trướng theo.
Tô Tỉnh đi đến cửa phòng tiếp khách, đang định mở cửa thì bị Trương Vinh ngăn lại.
Tô Tỉnh:?
Trương Vinh mang theo chút ngại ngùng nói: “Tôi còn có việc, với lại cô gái nhỏ cũng sẽ không ăn thịt người, cậu tự đi gặp đi.”
Tô Tỉnh: “……”
Anh có hơi đau đầu, tại sao mấy người bạn bè này của anh đều một hai phải hố anh như vậy?
Tô Tỉnh gật gật đầu, Trương Vinh thấy anh đồng ý thì quay đầu chạy thẳng, để anh em của mình ở lại nơi này.
Tô Tỉnh cam chịu số phận vặn mở cánh cửa, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế.
Tay còn đặt ở trên đùi, tư thế ngồi của bạn học nhỏ ở nhà trẻ, Tô Tỉnh hơi sửng sốt, không ngờ rằng cô gái nhỏ lại rất ngoan? Hoàn toàn không giống dáng vẻ một cô gái sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tô Tỉnh tự an ủi mình trong lòng, lỡ như Lâm Trướng nghe lầm thì sao.
Nhắc tới anh lại nghĩ đến vụ án kia, cảm thấy cô gái nhỏ này có hơi bi thảm.
Anh bước tới.
Tiếng bước đi kinh động cô gái nhỏ.
Tô Tỉnh thấy cô nhìn sang thì trực tiếp đứng yên.
======= tiểu thuyết hay ======
Giải Tích nhìn Tô Tỉnh từ trên xuống dưới.
Tô Tỉnh không còn bọc cả người kín mít giống như lần trước, lần này chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, vẫn đeo cặp mắt kính, nốt ruồi nhỏ trên khóe mắt như ẩn như hiện sau cặp kính cận.
Diện mạo có phần nhã nhặn, hơi khác so với trong trí nhớ của cô, nhưng mà vẫn là dáng vẻ cô thích.
Giải Tích đứng thẳng dậy, vươn tay về phía Tô Tỉnh.
Sự vui vẻ trong ánh mắt cô không thể nào che giấu: “Chào anh, em tên là Giải Tích, anh có thể gọi em là Tây Tây.”
Tô Tỉnh không chút để ý đến nửa câu sau của cô.
Cùng cô bắt tay mang tính tượng trưng rồi lập tức buông ra.
Giải Tích vuốt ve tay anh, vẫn có hơi không cam lòng buông ra, sau đó cô nghe được Tô Tỉnh hỏi,
“Chữ Giải là chữ Tạ có bộ ngôn ở bên trái đúng không?”
Giải Tích bĩu môi, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh, “Không phải đâu, Giải giống như giải phương trình, Tích trong phân tích.”
*Giải Tích 解析, có 析( Tích) trong 分析 (Phân Tích), 解 trong 和解 (Giải phương trình), anh mình nhầm với chữ Tạ cũng có cách đọc là xiè.
Tô Tỉnh vẫn còn có chút ấn tượng với cái họ này, “Cô không có theo họ ba à?” Anh nhớ rõ người chết không phải họ này.
Đôi mắt Giải Tích cong cong: “Ý anh là em không cùng họ với người đã chết trong vụ án kia à?”
Tô Tỉnh còn đang hơi ngạc nhiên khi nghe cô hình dung như vậy về ba mình.
Thì nghe được Giải Tích nói: “Người báo án là bạn cùng phòng của em, có thể là đồng nghiệp của anh đã nghe nhầm lúc em tự giới thiệu.”
Tô Tỉnh: “……”
Trương Vinh này có thể nhầm, còn có năng lực làm được cái gì nữa.