Em say rồi

Em say rồi

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình: Em say rồi : Thuộc thể loại Ngôn tình, hiện đại, đoản văn, đô thị tình duyên, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE. Dù rằng Tô Tỉnh không giỏi từ chối người ta, nhưng mà từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều thư tình, không từ chối rồi cũng học được cách, từ lúc mới bắt đầu người khác tỏ tình thì sẽ mặt đỏ tai hồng, cổ cũng hồng, cho đến sau này chỉ còn lại nét mặt lạnh lùng.

Chương 02: Tuỳ cô.

Như vậy xem ra cô gái nhỏ này không có chịu bất cứ chấn thương tâm lý nào?

Anh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính.

“Vậy, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Giải Tích nghi ngờ nhìn anh: “Đồng nghiệp của anh không nói với anh à, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em muốn làm bạn gái của anh.”

Khuôn mặt Tô Tỉnh treo biểu cảm cô nói đùa à.

“Cô mới bao nhiêu tuổi.”

“Đây, em cho anh bẻ ngón cho anh xem.” Giải Tích nói, tiếp đó cô biến một bàn tay thành hai, một bàn tay biến thành năm, “Em 25 tuổi, bằng tuổi anh. Thế nào, hài lòng chưa?”

Trán Tô Tỉnh đầy dấu chấm hỏi: “Làm sao cô biết tôi bao nhiêu tuổi?”

Giải Tích: “Xem tướng mạo.”

Tô Tỉnh gật gật đầu, biết cô đang nói bậy bạ, “Tôi xem tướng mạo của cô lại không cảm thấy cô 25.”

Giải Tích: “À, có phải bởi vì trông em khá nhỏ tuổi không? Không sao đâu, em không chê anh già, anh đừng tự ti.”

Tô Tỉnh: “……”

Rõ ràng là tôi không hề cảm thấy tự ti.

Anh xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi Giải Tích: “Người báo án kia năm nay 22 tuổi, cô 25 tuổi, hai người là bạn cùng phòng à?”

Giải Tích: “Anh thật thông minh, vậy mà vẫn biết em lừa anh.”

Tô Tỉnh: “.”

Tại sao có người nói dối bị chọc thủng mà mặt vẫn không hề biến sắc nhỉ.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Anh không tiếp tục tán dóc với cô gái nhỏ nữa, dẫn đầu đi trước hai bước, để lại một câu, “Đi thôi, đưa cô về nhà.” Tô Tỉnh đoán có lẽ là Giải Tích đã bắt taxi tới đây.

Giải Tích đuổi kịp anh: “Vậy anh có đồng ý để em làm bạn gái của anh không?”

Tô Tỉnh: “Không được.”

Giải Tích: “Tại sao?”

Tô Tỉnh: “Không phù hợp.” Anh còn chưa điên đến mức đồng ý để một người xa lạ làm bạn gái mình.

Giải Tích nhận được câu trả lời thì bất động, “Vậy nếu anh không đồng ý thì em sẽ không đi, ở lại đây ăn vạ.”

Tô Tỉnh cũng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.

Anh cực kỳ nghiêm túc nói với cô.

“Cô ở lại chỗ này, không có nước, không có đồ ăn, không có ai tiếp đãi đâu.”

Giải Tích nghe được mấy câu trước thì còn chưa phát hiện, nghe được câu cuối cùng thì sững sờ, “Không ai bên cạnh ư?”

Tô Tỉnh gật đầu, ý anh là cô không nghe nhầm đâu.

Giải Tích chỉ vào Tô Tỉnh: “Vậy anh đi đâu.”

“Không phải nên ở chỗ này dỗ em trở về à?”

Khuôn mặt của Tô Tỉnh treo biểu cảm: cô đang nằm mơ à, “Hết giờ làm tôi phải về nhà nghỉ ngơi.”

Giải Tích: “……”

Vốn là Tô Tỉnh đi phía trước, Giải Tích đi nhanh vài bước thì biến thành Giải Tích đi phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Chẳng trách đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không có bạn gái, anh đâu phải là nam chính tiểu thuyết ngôn tình. May thật đấy, em còn chạy đi lo lắng anh có bị những cô gái khác cướp đi hay không. Bây giờ nhìn thấy, anh cứ sống độc thân cả đời đi nhé.”

Nghe những gì cô nói, Tô Tỉnh cũng bịa ra một câu, “Tuỳ cô.”

Tô Tỉnh lấy điện thoại ra, ấn mở WeChat, hỏi Lâm Trướng viết báo cáo khám nghiệm tử thi đến đâu rồi.

Lâm Trướng trả lời đang phải tăng ca làm thêm giờ ing để hoàn thành

Tô Tỉnh lập tức trả lời là một câu vậy cậu tiếp tục, tôi đưa cô gái nhỏ về trường học.

Lâm Trướng ở bên kia màn hình mắng chửi.

Tô Tỉnh lập tức tắt màn hình điện thoại.

Chỉ cần tôi không nhìn thấy thì tôi sẽ không biết cậu mắng tôi.

Giải Tích đi theo Tô Tỉnh ra bãi đỗ xe.

Tô Tỉnh vẫn còn rất thân sĩ, mở cửa ghế phụ cho Giải Tích.

Xe đang chạy trên đường.

Tô Tỉnh chuyển tay lái, mắt nhìn về phía trước, nhắc nhở Giải Tích, “Sau này đừng ngồi trên xe người lạ.”

Giải Tích: “Hừ, anh cũng không phải là người lạ, anh là bạn trai tương lai của em.”

Tô Tỉnh: “.”

Tô Tỉnh trực tiếp dẫm phanh.

Giải Tích thấy anh phanh lại, có hơi tò mò nhìn anh, “Không phải anh đang tức giận đấy chứ.”

Những gì Tô Tỉnh định nói bỗng mắc kẹt nơi cổ họng.

Hình như một người đàn ông lớn như này rồi còn tức giận vì mấy cái này quả thật không bình thường?

Anh bất đắc dĩ tránh né đề tài này: “Điểm đến?”

Giải Tích: “Vâng?”

Tô Tỉnh tốt tính giải thích: “Cô muốn đi đâu, về nhà hay là trường học? Ít nhất cũng phải cho tôi một địa điểm cụ thể.”

Giải Tích vỗ vỗ tay: “Nói nhiều như này mới đúng, anh nói ít như vậy làm gì?”

Tô Tỉnh: “……”

“Tiểu khu Hoa anh đào”

Tô Tỉnh dừng lại một lúc, theo bản năng định nói cô ở cùng tiểu khu với ông nội tôi.

Sau đó lập tức dừng lại, không cần thiết phải nói điều này với Giải Tích.

Giải Tích hoài nghi hỏi anh: “Sao vậy?”

Tô Tỉnh một lần nữa khởi động chân ga: “Hả, không sao.”

Tô Tỉnh đã quá quen thuộc với con đường đi đến tiểu khu hoa anh đào, đến mức nhắm hai mắt cũng có thể tìm được.

======= truyện chữ full======

Anh không bật hướng dẫn chỉ đường, trực tiếp đi đường tắt đưa Giải Tích đến tiểu khu hoa anh đào, tới cửa tiểu khu phải nhắc nhở Giải Tích xuống xe, muộn màng nhận ra dường như cả quãng đường Giải Tích đều không nói một lời.

Điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của cô gái nhỏ, Tô Tỉnh vội vàng nhìn về phía Giải Tích, sắc mặt Giải Tích trắng đến dọa người, lông mày Tô Tỉnh nhăn lại, “Cô say xe à?” Giải Tích mờ mịt nhìn anh, một lát sau mới gật đầu.

“Say xe tại sao không nói sớm?” Tô Tỉnh có hơi tức giận, đây rõ ràng là lấy thân thể của mình ra làm trò đùa.

“Em quên mất.” Giọng nói Giải Tích mang theo chút tủi thân.

Lúc này trách cứ cô cũng chẳng có ích gì, Tô Tỉnh nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Vậy bây giờ cô có thể tự đi về nhà không?”

Trên khuôn mặt của Giải Tích hiện lên biểu cảm tại sao anh lại vô tình như vậy.

Tô Tỉnh cũng không còn cách nào khác, anh là người xa lạ đi vào nhà cô gái nhỏ thì không tốt lắm.

Dường như Giải Tích nhìn ra sự lo lắng của anh.

Nhẹ nhàng nói: “Nhà em không phải chỉ có một mình em, anh đưa em đến cửa là được.”

Đây hình như là biện pháp tốt nhất, Tô Tỉnh dứt khoát không còn tỏ ra rối rắm, mở cửa ghế phụ thay Giải Tích.

Cô gái nhỏ ngồi ở ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười sau khi đạt được ý xấu, “Không phải anh nên bế em kiểu công chúa à?”