Ý Thành Ý Nguyện
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô Tả : Truyện ngôn tình cổ trang sắc Ý Thành Ý Nguyện thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế
Chương 4 : Ta muốn nghe
Cuối cùng, tình yêu tha thiết và tâm ý mãnh liệt của Tô Khiết đã được đáp lại.
Khi đêm nay, nàng cùng Trình Khâm trải qua hương vị ái ân nồng nàn. Ngài ở trên nàng, dịu dàng lẫn nhẹ nhàng đến mức khiến trái tim, thân thể này tan chảy. Kể từ thời khắc này, nàng vĩnh viễn thuộc về người nam nhân đẹp đẽ lãnh ngạo đó. Trinh tiết, tình yêu, kể cả mạng sống này nàng đều dâng hiến hết cho ngài.
Môi Trình Khâm chưa rời khỏi môi Tô Khiết, nụ hôn say đắm vẫn cứ quấn quýt, đem theo cả hơi thở nguyện chặt vào nhau. Bàn tay vương gia ân cần vuốt ve khắp cơ thể trinh nguyên, len lỏi theo từng đường cong, mang hơi ấm lẫn khoái cảm phủ lên da thịt non mịn của người nữ nhi. Cho đến khi những ngón tay thô ráp chạm nhẹ vào đoá hoa sâu kín bên dưới thì Tô Khiết run mạnh một chút, theo phản xạ hơi gập người lại, bờ môi không tự chủ liền thốt lên khe khẽ:
- Vương gia... đừng...
- Khiết Khiết, đừng sợ.
Trình Khâm biết rất rõ đây là nơi kín đáo nhất, nhạy cảm nhất đồng thời cũng xinh đẹp nhất trên thân thể nhi nữ. Với sự khao khát chiếm hữu bên trong người đàn ông, vương gia dĩ nhiên rất muốn có được đoá hoa mỹ miều này. Khiết Khiết của ngài mẫn cảm như vậy, ngay cả những ngón tay này chạm vào cũng đủ khiến nàng run khẽ, thì nhất định sẽ rất khó khăn để tiếp nhận ngài.
Nhẹ nhàng kéo hai chân Tô Khiết vòng qua hông mình, Trình Khâm nghiêng người xuống để khuôn ngực rắn rỏi ép chặt lên ngực nàng, hai cánh tay ngài luồn dưới bờ vai mảnh dẻ khẽ nâng cả phần thân trên của nàng lên một chút, sau đó áp hai bàn tay lên khuôn mặt ửng hồng lau đi mồ hôi đang lấm tấm, thì thầm:
- Khiết Khiết, tin ta không?
Dù chẳng rõ sự đau đớn gì sẽ đến với mình nhưng vẫn thật sự mong chờ, Tô Khiết nghe trái tim trong lồng ngực đập mạnh, ánh mắt lấp loáng nhìn khuôn mặt anh tuấn lúc này đang được vẽ nên bởi sự say đắm lẫn ham muốn, trả lời:
- Chỉ cần đó là Trình Khâm, Khiết Khiết đều chấp nhận.
Cười ý nhị, Trình Khâm hôn khẽ lên chóp mũi ửng đỏ rồi xuống hai cánh môi đang cố hớp lấy chút không khí của Tô Khiết, ấn mạnh. Đây có lẽ là nụ hôn sâu nhất, lâu nhất từ lúc họ bắt đầu nằm trên tấm da lông ấm cúng này. Một người thâm trầm như thất vương gia, làm bất cứ chuyện gì cũng có tính toán của mình. Ngài cố ý hôn Tô Khiết sâu như vậy chung quy cũng để cuốn tâm trí nàng đi nơi khác, và đến lúc nàng đắm chìm thì ngài, từ bên dưới, tiến sâu vào!
Một dòng máu xử nữ chảy ra loang đỏ trên màu trắng tinh khôi của tấm da...
Trình Khâm hiểu sự tổn thương cũng như nỗi đau sắp đến với Tô Khiết, khi bất kỳ người nữ nhi nào cũng phải trải qua trong đời. Ngài lần nữa lại ôn nhu, điềm đạm và nhẹ nhàng hết mức có thể khi vuốt ve bên hông nàng. Là an ủi, là xoa dịu.
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Cái đau rách toạc ở bên dưới khiến tâm trí Tô Khiết lập tức trở về, những ngón tay thon dài bấu chặt trên bờ vai cứng cáp nọ liền cào nhẹ một đường. Thế ra cảm giác hoà hợp là vậy ư? Đau và khó chịu quá! Dù không nhìn thấy nhưng nàng cảm nhận rất rõ, như thể đoá hoa bên dưới kia đang dần tách ra những đôi cánh mỏng manh, nhạy cảm để có thể đón nhận một con ong ương ngạnh, thâm nhập vào bên trong nhuỵ hoa mà chiếm hữu. Đôi chân mày khẽ nhăn lại, nàng cắn nhẹ môi thế nhưng không sao kìm được tiếng nấc trong cổ họng.
Cái đau rách toạc ở bên dưới khiến tâm trí Tô Khiết lập tức trở về, những ngón tay thon dài bấu chặt trên bờ vai cứng cáp nọ liền cào nhẹ một đường. Thế ra cảm giác hoà hợp là vậy ư? Đau và khó chịu quá! Dù không nhìn thấy nhưng nàng cảm nhận rất rõ, như thể đoá hoa bên dưới kia đang dần tách ra những đôi cánh mỏng manh, nhạy cảm để có thể đón nhận một con ong ương ngạnh, thâm nhập vào bên trong nhuỵ hoa mà chiếm hữu. Đôi chân mày khẽ nhăn lại, nàng cắn nhẹ môi thế nhưng không sao kìm được tiếng nấc trong cổ họng.
- Đau lắm sao? - Tiếng Trình Khâm cất khẽ, có hơi trầm đục.
Tô Khiết liền lắc đầu dẫu lệ đã tràn ra từ đuôi mắt. Trông thế, Trình Khâm nửa xót xa nửa lại thấy buồn cười, liền hôn lên mắt nàng mà bảo:
- Đứa bé ngốc, đau thì phải nói chứ.
Tô Khiết vẫn lắc đầu, hai cánh tay vòng qua cổ Trình Khâm mà níu chặt lại.
Đối với Tô Khiết, vị vương gia lãnh ngạo này thương yêu và trân trọng đến dường nào, ngay cả việc chiếm hữu đoá hoa thần bí của nàng mà ngài cũng chậm rãi, từ tốn và kiên nhẫn vô cùng. Ngài sợ nàng đau, sẽ khóc. Điều ngài muốn chính là Tô Khiết sẽ mãi mãi ghi nhớ thời khắc nàng thuộc về ngài. Để nó trở thành ấn ký không phai trọn đời này, trọn kiếp này của nàng.
Được một lúc, Tô Khiết đỡ đau hơn và bắt đầu thấy dễ chịu, hơi thở cũng theo đó mà nhẹ đi. Trình Khâm nhận ra sự chấp nhận của nàng mà tiếp tục chậm rãi từng chút một. Môi ngài đặt lên chiếc cổ trắng nhỏ, tham lam hút hết hương thơm ở đó, để tâm trí này thả lỏng và giúp cho sự thoả mãn nhanh chóng được lấp đầy.
Từ nhỏ được vương gia dạy dỗ bao nhiêu điều thế mà Tô Khiết lại không hề biết cái chuyện, sau khi cơn đau qua đi thì người ta lại bắt đầu nhận thấy sự khoái cảm đến kỳ lạ. Nàng để bản thân hoà tan cùng ngài, tâm trí lần nữa lại mơ hồ và đắm chìm vào cõi mơ màng chẳng khác nào con thuyền lênh đênh trên biển, điều ngài đang làm khiến nàng dễ chịu thoải mái đến nỗi chợt nhiên rên khẽ một tiếng. Tức thì, Tô Khiết buông cổ vương gia ra để bịt miệng lại.
Trình Khâm thêm lần nữa không khỏi thú vị, thiết nghĩ nữ nhi này đến bây giờ còn cần phải dạy dỗ thêm vài điều, liền dùng một tay cầm lấy hai cổ tay nàng đưa lên qua đầu, ghìm giữ xuống tấm nệm da lông. Thình lình bị khoá chặt cổ tay, Tô Khiết bối rối quá chẳng biết làm thế nào, thầm trách vương gia sao ức hiếp mình đến vậy. Nàng rõ ràng hưng phấn, nhưng vì sao lại phát ra âm thanh kỳ quặc đó. Xấu hổ quá! Nàng cắn chặt môi, không muốn phải kêu nữa.
- Khiết Khiết, ta muốn nghe âm thanh đó của ngươi.
Trình Khâm vùi mặt vào giữa cổ và bờ vai mịn màng, khẽ khàng yêu cầu. Tô Khiết lại khó hiểu bội phần, chẳng phải trước đây vương gia bảo chỉ thích nghe tiếng đàn êm dịu chứ không muốn nghe những loại âm thanh gây phản cảm ư, thế sao bây giờ ngài lại đổi ý thích nghe cái tiếng rên kỳ quặc của nàng?
Mà hình như, trước đây nàng cũng từng nghe qua loại thanh âm kỳ lạ này từ một người, là của Quý phu nhân.
*****
Tô Khiết ở trong phủ vương gia đều được mọi người yêu quý, kể cả lão Độ ban đầu khó tính như thế, cho đến Ân Kiện thuộc hạ thân tín của thất vương gia, mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng, lúc nào cũng vác kiếm bên mình. Duy có một người lại đâm ra rất ghét đứa bé gái do vương gia mua về này, là Quý phu nhân.
Thất vương gia Trình Khâm nổi tiếng là không có nhiều thê thiếp, ngài không có chánh thức ngoại trừ một thiếp là Quý phu nhân. Người đàn bà này nhan sắc cũng gọi là có nhưng lòng dạ hay đố kỵ, tính tình không được tốt. Chẳng hiểu lý do gì mà bao năm qua, vị phu nhân ấy mãi chưa sinh được cho vương gia đứa con nào. Nghe đâu, Quý phu nhân là do hoàng thượng ban hôn cho vương gia, dù khi ấy ngài chưa có ý muốn thành gia lập thất. Đó là nguyên do, vị trí vương phi vẫn để trống, là bởi chưa có người nữ nhi nào khiến ngài thực tâm yêu thương.
Quý phu nhân đối với Tô Khiết, bằng mặt không bằng lòng, dù bản thân thấy ngớ ngẩn khi cứ ganh tị với một đứa trẻ, và cũng biết vương gia giữ nó bên cạnh chẳng qua chỉ để trò chuyện cho đỡ buồn tẻ. Thế nhưng cái cách ngài chăm sóc dạy dỗ, chiều chuộng Tô Khiết quá mức khiến nàng ta không khỏi khó chịu.
Năm mười lăm tuổi, Tô Khiết không hiểu cớ sao thường nằm mơ thấy ác mộng.
Và những đêm như thế nó đều qua phòng của Trình Khâm, để ngài ở bên cạnh dỗ dành mình ngủ, có vậy mới không thấy sợ hãi.
Đêm đó, Tô Khiết ôm chăn gối lẻn đi qua phòng ngủ của vương gia, đôi chân nhỏ nhắn đó đi rất khẽ khàng trên lối hành lang vắng lặng như tờ. Lúc đi ngang qua một căn phòng lập loè ánh nến, Tô Khiết nghe thấy một thứ âm thanh lạ lùng, giọng của một nữ nhân. Nơi phát ra chính là phòng ngủ của Quý phu nhân.
Tô Khiết khẽ khàng bước đến, đưa đôi mắt hiếu kỳ vào khe hở của cánh cửa, trong phòng khá tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn nến chập chờn. Nhưng rồi nó trông thấy hai chiếc bóng in hằn trên tấm bình phong, là thân thể của hai người với những cử động uyển chuyển lên xuống rất lạ lùng. Tiếng rên lại ngày một lớn hơn khiến đứa trẻ hồn nhiên này không kìm nổi tò mò mà mở cửa...
Bước đến tấm bình phong, Tô Khiết âm thầm nhìn vào bên trong. Trên chiếc giường ngủ, là thất vương gia với thân thể cao lớn không một mảnh vải cùng với thân thể trần trụi của Quý phu nhân, đang làm điều gì đó rất hoan hỉ. Ngài ở trên người phu nhân, bên dưới lại không nhìn rõ được gì do bóng tối phủ chụp. Tô Khiết thấy Quý phu nhân ngày thường tỏ ra kiêu ngạo, quý phái nhưng giờ đây lại mang gương mặt hưng phấn vô cùng, tóc tai rũ rượi, miệng cứ rên rỉ.
Tuy nhiên, Tô Khiết nhìn qua Trình Khâm thì lại thấy hoàn toàn trái ngược. Khuôn mặt nhìn nghiêng ấy vẫn đẹp đẽ nhưng biểu hiện trên đó lại lạnh như băng. Ngài cùng phu nhân rất nhịp nhàng thế mà ánh mắt vô cảm đến không tưởng, cứ như thể chẳng hứng thú gì với chuyện này. Tô Khiết có thể nhìn ra dáng vẻ ấy là do chút ánh nến xuyên qua tấm bình phong, nó thắc mắc đến độ chân cứ bước tới để rồi vô ý vấp một cái, cả người ngã nhào kéo theo tấm bình phong đổ ầm xuống...
Khi hoàn hồn lại, Tô Khiết ngước lên thì bắt gặp hai phu thê vương gia nhìn mình kinh ngạc. Tiếp theo, Quý phu nhân quơ lấy chăn quấn ngang người, ánh mắt ngây dại ban nãy biến mất mà trở nên căm phẫn, vằn cả tia máu đỏ, răng môi nghiến chặt. Về phía Trình Khâm lại điềm tĩnh hơn, nhanh chóng mặc áo khoác ngủ vào rồi tiến đến chỗ Tô Khiết, chậm rãi đưa bàn tay lên che mắt nó.
- Khiết Khiết, ra ngoài cửa phòng đợi ta.
Cứ ngỡ vương gia sẽ đánh mình về tội bất kính, nào ngờ ngài chỉ nhẹ nhàng yêu cầu như thế nên dù chân đang líu ríu thì Tô Khiết cũng nghe theo, quay lưng chạy đi ngay. Sau đó là những chuỗi âm thanh tranh cãi sau tấm bình phong.
- Sao nó có thể vô phép vô tắc tự ý đi vào phòng ngủ của thiếp chứ?
- Có thể Khiết Khiết tìm ta vì có chuyện gì đó.
- Vương gia, ngài không thể dung túng cho nó mãi!
- Được rồi, đêm nay chúng ta đến đây thôi, phu nhân nghỉ ngơi đi.
- Ngài không thể bỏ thiếp như thế này được, vương gia!
Mặc cho Quý phu nhân gọi khàn cả giọng, Trình Khâm vẫn quay lưng bỏ đi ra cửa, đến nơi ngài thấy Tô Khiết giương mắt nhìn mình với vẻ khép nép.