Ý Thành Ý Nguyện

Ý Thành Ý Nguyện

Mô Tả:

Mô Tả : Truyện ngôn tình cổ trang sắc Ý Thành Ý Nguyện thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế

Chương 19 : xin hẹn kiếp sau....

"Nhưng rồi số phận đã ân đãi khi để ta gặp gỡ Tô Khiết, vào thời khắc đó, với đôi mắt trong veo... Nàng là người nữ nhi thuần khiết, trái tim trong sáng lẫn kiên định đến nỗi ta phải ganh tỵ. Nàng luôn hiểu rõ tâm ý của chính mình, hướng về nó và không bao giờ thay đổi! So với một Trình Khâm bất lực đau khổ, một Trình Sở đố kỵ độc ác, một Quý phu nhân ganh tỵ hiểm độc, thì Tô Khiết thật đẹp đẽ!"

Ngài vẫn kiên cường vung kiếm dù độc đã phát tác, máu trào ra từ khoé miệng, đôi chân khẽ lảo đảo và quân lính đã chém vào thân thể ngài.

"Trên đời này, khó khăn nhất là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì càng khó hơn rất nhiều. Suốt bao năm qua ta luôn bị giam cầm giữa được và mất, quay lưng với tâm ý của bản thân... Nhưng may thay cuối cùng ta cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn nhất, hiểu rõ mình cần giữ gìn điều gì nhất, và ta sẽ không lạc lối nữa. Kể từ giờ, Trình Khâm ta mãi mãi giữ vững tâm ý duy nhất trong kiếp này, cho dù phải đánh đổi bằng sinh mạng..."

Trình Khâm ngừng lại bởi những mũi lao sắc bén lần lượt đâm xuyên qua người mình, dòng máu đặc quánh sẫm sệt không ngừng tuôn trào.

Du Sát trông thế liền hô lên một tiếng, đoàn vệ quân dừng lại đồng thời lùi ra sau vài bước, đứng thành vòng tròn quây quanh Trình Khâm.

Vị vương gia một đời tung hoành ngang dọc, oanh oanh liệt liệt trên sa trường đó đứng lặng yên, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhuộm sắc đỏ. Những sợi tóc dài đen nhánh tung bay cùng tấm áo choàng đỏ phấp phới trong vườn hoa lan thơm ngào ngạt, từng chiếc lá rơi nhẹ xuống đất. Ngài đứng vững giữa bao nhiêu mũi lao, dẫu hơi thở đứt quãng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực. Áo chiến bào từng nhuốm máu quân thù giờ đây lại nhuốm máu của chính ngài...

Trình Khâm thấy đau! Đau trên từng mảng da mảng thịt, đau trong trái tim đã trải qua quá nhiều mất mát lẫn nuối tiếc.

Nhưng lạ lùng thay, tâm hồn ngài trở nên thanh thản như thể được sinh ra lần nữa, để can đảm hơn, biết trân trọng và hiểu thế nào là hạnh phúc.

Đêm nay trăng rất sáng, màn đen dày đặc sâu thẳm nhưng ở phía xa kia chuẩn bị le lói chút ánh sáng, rồi bình minh sẽ lên thôi.

Trước cảnh Viễn Phù Vương vẫn còn đứng yên với hơi thở thoi thóp, Du Sát không đặng lòng để ngài chịu đựng đau đớn thêm nữa giữa những mũi giáo sắc nhọn nên chậm rãi đến gần, kính cẩn nói rõ: "Để thần tiễn người, vương gia" rồi dứt khoát đâm mạnh mũi kiếm vào cơ thể vẫn đang cố chống chọi đó.

Thất vương gia chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt yếu ớt đó như đang cười, phản chiếu trong con ngươi sáng trong là hình ảnh Tô Khiết đứng dưới đình viên, vào một ngày trời đổ mưa dịu mát, mỉm cười hồn nhiên nói với ngài:

"Vương gia mệt rồi phải không, hãy ngủ đi. Khiết Khiết sẽ luôn ở cạnh ngài."

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Có ai biết được trên thế giới có bao nhiêu đầu Truyện Ngôn Tình , có ai thống kê được đầy đủ các quyển Truyện Ngôn Tình  đã xuất bản viết về kiến thức gì.

Trình Khâm liền nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Đôi mắt dần khép lại, dòng lệ nhẹ nhàng chảy xuống đọng nơi gò má lạnh cóng, thời khắc giọt nước đó ngưng đọng cũng là lúc kết thúc cuộc đời một người.

*****

Xe ngựa rời khỏi thành Nghê Hoàng chạy xuyên qua rừng cả đêm, đến lúc trời hừng sáng thì Ân Kiện cho dừng xe lại trên một đỉnh đồi cao.

Cùng lúc đó ở trong xe, Tô Khiết cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong xe ngựa và bên cạnh chẳng có ai kể cả vương gia, tức thì liền vén màn cửa lên. Nàng thấy Ân Kiện nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đến chỗ mình, đỡ xuống xe. Đưa mắt quan sát khu rừng vào buổi sáng, nàng chẳng hiểu gì liền hỏi:

- Đây là đâu? Chẳng phải Khiết Khiết đang ở cạnh vương gia ư?

- Vương phi, chúng ta đã rời khỏi thành Nghê Hoàng vào đêm qua. Đây là khu rừng phía Nam, cách rất xa Yên Kinh. Còn thất vương gia thì...

Ân Kiện nhìn Tô Khiết trong một lúc, đành chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện.

Khi đó ở trong vương phủ, vị phó tướng đến bẩm báo với Du Sát rằng:

- Bẩm, đã lục soát khắp phủ nhưng chẳng có lấy một ai ngoài xác của một lão già, có lẽ thất vương gia đã chuẩn bị mọi thứ và lệnh cho người trong phủ rời đi.

- Vậy còn cái xác bị đốt cháy kia thì sao?

- Đúng là xác của một nữ nhân còn trẻ, nhưng đã hoàn toàn bị cháy đen nên khó mà nhận diện được có phải Tô tần không.

- Thôi thì cứ xem như Tô tần cũng đã chết.

- Liệu có ổn không, thưa ngài? Ngài đừng quên, thất vương gia là người đa mưu túc trí, việc tráo xác để Tô tần trốn thoát không phải là không có khả năng.

- Thứ hoàng thượng muốn chính là xác của thất vương gia, còn Tô tần chỉ là con cờ mà thôi... Hãy nói với người, Tô tần trúng độc mà chết, xác đã bị thiêu.

Vị phó tướng thoáng nhìn tướng quân rồi vâng lệnh rời đi. Còn lại một mình, Du Sát khẽ thở dài, nói gì đi nữa điều gì qua được thì cho qua, không nên đuổi cùng giết tận. Vào phút hấp hối đó, Trình Khâm đã gọi cái tên "Khiết Khiết", đoán ra người nữ nhân tên Tô Khiết ấy đối với ngài phải rất quan trọng, đấy là những suy nghĩ trong đầu tướng quân khi nhìn những đoá lan rụng tơi tả ở dưới đất.

Quay trở lại khu rừng ở phía Nam, sau khi Ân Kiện kể xong mọi chuyện, Tô Khiết cứ đứng bất động, ánh mắt trong veo trở nên vô hồn trống rỗng, trái tim dường như chẳng còn cảm giác đau nữa dù lệ cứ rơi mãi. Không phải ư, làm sao nàng có thể tin được những chuyện vừa xảy ra? Từ việc vương gia bị hoàng thượng đầu độc cho đến sai vệ quân đến xử tử ngài, và ngài đã bảo Ân Kiện đưa nàng rời khỏi... Không thể được! Tại sao vương gia lại giấu nàng, dẫu cho quá trễ thì nàng cũng được ở cạnh ngài vào giây phút sau cuối! Vậy ra những lời dặn dò, dáng vẻ buồn bã của ngài lúc đó chính là vì sắp đối diện với cái chết...?

Ngài đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời này, ngài không thể bỏ nàng đi như vậy!

Ngài sẽ không chết đâu và có lẽ đang ở vương phủ trở nàng quay về...

Cũng giống như thuở bé mỗi lần chơi trò trốn tìm, Tô Khiết không tìm thấy vương gia liền bật khóc, rồi rất nhanh ngài bước đến bên cạnh nàng dỗ dành.

Tô Khiết lập tức quay lưng chạy đi, chiếc áo lụa trắng tinh mỏng manh được gió lạnh buổi sớm thổi tung bay lên cao, thật cô đơn, bất hạnh lẫn bi ai. Những giọt nước mắt bay ngược ra sau, mang theo trái tim đau đớn của nàng với mong mỏi được gặp lại người nam nhân đã ở bên mình qua bao năm tháng.

Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Khiết bị Ân Kiện đuổi theo rồi giữ lại.

- Vương phi hãy bình tĩnh! Người không thể trở về vương phủ được!

- Không! Khiết Khiết phải gặp vương gia! Ngài nhất định còn chờ Khiết Khiết!

- Đã qua một đêm rồi, vương gia không thể sống sót...!

======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Lời khẳng định của Ân Kiện rõ ràng và sắc lạnh đến nỗi, Tô Khiết bấy giờ mới ngừng phản kháng, khuôn mặt mất thần sắc cứ hướng về phía vương phủ cách xa, rất xa bằng đôi mắt nhoè lệ với cái nhìn mờ mịt. Nàng liền ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy vì đau đớn và vì lạnh, nhưng nàng biết rõ rằng kể từ giờ sẽ không còn vòng tay ấm áp nào ôm lấy mình nữa.

- Sự việc lúc đó quá cấp bách, vương gia lại không còn nhiều thời gian vì thế đã không cho vương phi biết! Ngài muốn người tiếp tục sống, cùng với đứa con ở trong bụng, đó là điều duy nhất ngài ấy để lại cho người.

Lắng nghe chất giọng trầm thấp của Ân Kiện, Tô Khiết khẽ khàng đặt tay lên bụng, cảm nhận mối liên kết cuối cùng và cũng duy nhất giữa nàng với vương gia.

Nàng ước giá như ngài nói rõ mọi chuyện với nàng vào lúc ấy.

Nàng ước giá như có thể ngắm nhìn dung nhan ngài lần cuối.

Nàng ước giá như được nói với ngài một lời rằng, "xin hẹn kiếp sau...".

- Trình Khâm! Ngài luôn luôn đối xử bất công với Khiết Khiết! - Tô Khiết hét lên nghe đầy tức tưởi xót xa, không phải trách cứ mà là tiếc nuối.

- Vương gia nhờ thuộc hạ nói với vương phi, nếu lúc nào nhớ ngài thì người hãy mở chiếc nhẫn đeo trên tay ra sẽ thấy được điều quan trọng nhất.

Ngừng khóc, Tô Khiết mau chóng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Trình Khâm đeo vào tay mình vào ngày hôm qua, bấy giờ mới phát hiện có một đường rãnh được khắc tinh xảo. Khi nàng cẩn thận đưa tay bật lên thì trông thấy một mảnh giấy khá nhỏ được gấp ngay ngắn, liền cầm lên mở ra xem. Đôi mắt đẫm lệ chợt đứng yên bởi phản chiếu trong đó là hai từ "Tô Khiết" được viết tỉ mỉ, nắn nót.

Đó là nét chữ của vương gia, rất đẹp, rất thanh thoát.

Nàng có thể hình dung lúc ngài đặt bút viết cái tên này thì đôi mắt ấy tràn đầy tình yêu thương vô bờ, và nụ cười hạnh phúc nở ra trên bờ môi đó.

Tô Khiết, đó là cái tên Trình Khâm đặt cho nàng.

Tô Khiết, đó là tình yêu duy nhất của đời ngài.

Tô Khiết, đó là tâm ý thật sự mà đến phút cuối cùng ngài muốn bảo vệ nhất!