Ý Thành Ý Nguyện
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô Tả : Truyện ngôn tình cổ trang sắc Ý Thành Ý Nguyện thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế
Chương 15 : Mang thai...
Khi đó ở Tuỳ cung, Tô Khiết từ từ mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Thái công công. Hắn chậm rãi đỡ Tô tần ngồi dậy, hỏi han tình trạng hiện tại của nàng xong thì liền ra dấu cho đám cung nữ lui ra ngoài, bấy giờ mới hạ giọng:
- Hoàng thượng bị một phen kinh tâm nên đã rời khỏi Tuỳ cung rồi.
Đối diện, Tô Khiết lấy làm nhẹ nhõm, thế ra chuyện mạo hiểm làm ngã giá nến không phải vô ích. Dẫu đây chỉ là kế sách tạm thời trước mắt nhưng thoát khỏi hoàng thượng được lúc nào thì hay lúc ấy.
- Tô tần, ban nãy thái y có đến xem mạch cho người.
- Phải rồi, thái y có nói gì không? Mấy ngày qua ta thấy không khoẻ...
- Người có hỉ mạch rồi, Tô tần.
Tô Khiết tức thì chớp mắt nhìn Thái công công, vị thái giám đó mang gương mặt vô cùng nghiêm túc lẫn căng thẳng, chứng tỏ lời vừa nói kia không phải đùa! Hỉ mạch, có nghĩa nàng mang thai rồi sao? Thảo nào thời gian qua cơ thể nàng lại đột nhiên biến đổi như vậy, hoá ra là do mang thai. Khẽ khàng đặt tay lên bụng mình, nàng chợt mỉm cười, đứa trẻ này là giọt máu của vương gia! Đang lâng lâng hạnh phúc thì nàng liền nghe Thái công công cất tiếng:
- Đây là lần đầu tiên hoàng thượng đến Tuỳ cung, vậy đứa trẻ đó...
- Công công, chuyện này tuyệt đối không được để hoàng thượng biết!
- Thế nghĩa là đứa trẻ trong bụng người có liên quan đến Viễn Phù Vương?
Nhận được cái gật đầu thật khẽ từ Tô Khiết, Thái công công lắc đầu thở dài. Quả nhiên chẳng sai! Trước, hắn thắc mắc cớ sao thất vương gia lại không muốn người nữ nhi này được sủng hạnh, nếu nàng ta trở thành ái phi thì đây là việc tốt cho vương phủ, bây giờ thì hắn đã hiểu là do ngài yêu Tô Khiết! Cũng chẳng hiểu ra làm sao nàng lại mang thai với vương gia, chuyện này xem ra rắc rối đây!
- Tô tần yên tâm, Viễn Phù Vương đối với nô tài không bạc nên sẽ không phản trắc lại ngài ấy, nô tài cũng căn dặn thái y tuyệt đối giữ kín chuyện này với hoàng thượng. Điều bây giờ chỉ còn chờ xem, vương gia sẽ tính toán như thế nào...
Tô Khiết cảm giác ngực như có gì đè nặng, nửa thấy vui mừng nửa lại vô cùng lo lắng. Trong bụng nàng là đứa con của Trình Khâm, cho dù Thái công công bịt kín việc tày trời này thì cũng không kéo dài được bao lâu. Giả như hoàng thượng biết được, nàng và cả con nhất định không thoát khỏi cái chết! Áp hai bàn tay lên bụng mình, nàng hi vọng vương gia sẽ sớm đưa mẹ con nàng rời khỏi cung...
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Tất nhiên, Trình Khâm không thể không biết cái chuyện đêm nay hoàng thượng đã đến Tuỳ cung và muốn thị tẩm Tô Khiết, kể cả việc lửa đột nhiên bốc cháy ở trong phòng làm kinh động hoàng thượng, còn Tô Khiết thì may mắn được cứu thoát. Người báo lại cho ngài hay tất cả sự tình, là Ân Kiện! Và cũng chính hắn đã nhảy vào cửa sổ để cứu Tô tần vừa ngất đi lúc đó.
Từ nãy đến giờ, Trình Khâm cứ đi qua đi lại trong thư phòng, dáng vẻ sốt ruột khó tả. Ngài liên tục tự hỏi, tại sao hoàng thượng lại muốn thị tẩm Tô Khiết sau khi ngài đã xin được ban phi? Lý nào hoàng thượng lần nữa lại muốn đoạt lấy người nữ nhi mà ngài yêu thương? Nhớ lại sáng nay, vẻ mặt cùng lời nói từ người đều nhỏ nhẹ khiến ngài cứ ngỡ rằng sự việc sẽ không đến nỗi tồi tệ, nào ngờ... Rốt cuộc, trong lòng hoàng huynh đó sự đố kỵ vẫn chẳng hề thay đổi!
- Vương gia có dự tính gì không?
- Đến nước này, ta không thể tiếp tục để Khiết Khiết ở trong cung nữa. Sáng sớm ngày mai ta phải vào cung gặp hoàng thượng để nói rõ!
- Liệu hoàng thượng có đồng ý ban phi?
- Ta sẽ cố gắng thuyết phục người, hi vọng người sẽ nể tình.
- Vương gia phải cứu Tô Khiết, vì Tô Khiết đã mang thai...
Vị vương gia thâm trầm này lập tức nhìn thuộc hạ, như thể chưa kịp nghe rõ những điều vừa rồi. Bước lên phía trước một chút, Ân Kiện nói rõ ràng hơn:
- Thái công công đã báo lại cho thuộc hạ biết, thái y chuẩn mạch cho Tô tần và khẳng định là hỉ mạch. Vương gia, đứa trẻ ấy có phải là của ngài?
Không đáp lời thuộc hạ, Trình Khâm chậm rãi ngồi xuống ghế, đôi mắt đứng yên lúc này vẫn còn hiện rõ sự bất ngờ và tiếp theo liền nhen nhúm một niềm vui không thể nói thành lời. Khiết Khiết đã mang thai, đứa trẻ đó chính là giọt máu của ngài, là kết tinh tình yêu của đêm đáng nhớ ấy. Bỗng nhiên ngài thấy mơ hồ lắm, khi những điều hạnh phúc cứ lần lượt kéo đến.
- Ngày mai cho dù thế nào đi nữa, ta cũng bằng mọi giá đưa Khiết Khiết trở về!
Đôi mắt trở nên sâu thẳm, Trình Khâm đang nghĩ đến cái giá phải đánh đổi.
*****
Trình Sở biết rõ Trình Khâm sẽ đến diện kiến nên có ý bắn cung ở vườn thượng uyển cốt để chờ, vì vậy lúc vị vương gia xuất hiện thì hoàng thượng vẫn điềm nhiên lắp tên vào cung rồi bắn, bên tai nghe rõ câu hành lễ quen thuộc. Đưa cung cho tên thị vệ, Trình Sở thấy Trình Khâm đứng yên lặng trong chiếc áo khoác lông chồn cao sang, liền khoát tay cho miễn lễ.
- Ngươi đến đây vì chuyện của Tô tần đêm qua?
- Đúng vậy thưa hoàng thượng, thần đệ cúi mong người hãy ban phi!
- Ngươi biết tranh đoạt nữ nhi với thiên tử thì sẽ ra sao không, thất vương gia?
Mau chóng và chẳng hề nghĩ ngợi, Trình Khâm quỳ xuống đồng thời nói rõ:
- Từ nhỏ đến lớn, bất kỳ điều gì hoàng thượng muốn thì thần đệ đều nhường hết, từ thứ nhỏ nhất cho đến lớn nhất, từ không quan trọng cho đến rất quan trọng. Vì người, thần đệ đã tự biến mình thành kẻ thụt lùi ở trước mặt tiên đế, thậm chí không dám có ý định tranh đoạt ngôi vị thái tử, kể cả cái chết của mẫu phi và cả Tôn tiểu thư cũng không muốn oán trách người.
- Trình Khâm, ngươi hận trẫm lắm đúng không?
- Phải, thần đệ từng rất oán hận hoàng thượng, nhưng cũng từ lâu rồi thần đã không còn sức lực để hận người nữa! Thần đệ hiểu rõ cương vị và bổn phận cũng như số mệnh của mình, vì vậy chưa bao giờ làm trái bất kỳ điều gì hoàng thượng muốn! Thần đệ bao nhiêu năm chinh chiến, chẳng màng hư vinh chức tước, một lòng phục vụ người. Giờ đây, Trình Khâm này chỉ mong muốn được cùng nữ nhi mình yêu thương sống bên nhau, chỉ cần nàng ấy thôi là đủ.
- Tô Khiết đối với ngươi quan trọng đến vậy sao?
- Khiết Khiết là người duy nhất trong kiếp này, thần đệ không muốn từ bỏ!
Trình Sở chăm chú nhìn Trình Khâm với vẻ hoàn toàn tĩnh lặng, bởi đây là lần đầu tiên vị hoàng thượng nhận ra ánh mắt buồn bã ấy kiên tâm đến như vậy, là lần đầu tiên người có chút dao động khi hiểu thế nào là yêu ai đó đến sâu đậm và cũng là lần đầu người biết rằng, cuối cùng hoàng đệ này cũng đã tìm thấy tâm ý thật sự!
- Với chiến công của ngươi, việc được ban một phi tần nhỏ bé là chuyện không khó, tuy nhiên trẫm vẫn muốn đổi lấy từ ngươi một thứ khác.
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
- Có phải hoàng thượng ám chỉ thành Nghê Hoàng?
Trình Sở hài lòng trước sự nhanh nhạy từ Trình Khâm, liền bảo ngài đứng dậy.
- Hoá ra ngươi cũng đã chuẩn bị cả rồi.
- Thành Nghê Hoàng chủ lực về quân sự do nắm giữ một nửa binh lực của Bắc Đại. Vì cùng tiên đế Nam chinh Bắc chiến nên thần đệ được người giao phó chủ quản thành Nghê Hoàng. Ngoài Yên Kinh - kinh thành nơi thiên tử tại trị, còn có bốn thế lực lớn của bốn vương gia vây quanh. Nếu không tính thần đệ thì còn lại là nhị vương gia, lục vương gia và thập vương gia. Giả như bây giờ người nắm giữ thành Nghê Hoàng thì việc thâu tóm các thế lực kia đã không còn khó khăn nữa.
- Trình Khâm à, ngươi chưa bao giờ làm trẫm thất vọng. Nếu đã biết rõ ràng như vậy thì ngươi quyết định thế nào?
- Thần đệ chinh chiến nhiều năm, công lao tước vị đều đã đủ, cho dù bây giờ chỉ làm một vương gia không binh quyền thì cũng chẳng có gì oán trách. Huống hồ, thần đệ giao binh lực lại cho hoàng thượng, âu cũng là lẽ đương nhiên.
- Khá khen cho thất vương gia anh dũng uy phong, chấp nhận vì một nữ nhi mà từ bỏ binh quyền bao năm qua.
Một kẻ luôn có mọi thứ như Trình Sở mãi mãi không thể hiểu được cảm giác của người chưa bao giờ nắm giữ được điều gì mình muốn như Trình Khâm. Là đơn độc, là trống rỗng, là khổ đau và không hiểu thế nào là hạnh phúc, vì thế chỉ cần được giữ lấy thứ quan trọng nhất thì ngài cam tâm từ bỏ tước vị lẫn danh quyền. Chưa kể, Trình Sở đâu biết rằng ngoài Tô Khiết ra thì giờ đây Trình Khâm còn phải bảo vệ đứa con ở trong bụng nàng...
- Được rồi, trẫm sẽ ban Tô tần cho ngươi, đổi lại sẽ lấy toàn bộ binh quyền của thành Nghê Hoàng, ngươi hãy đưa binh phù cho trẫm.
- Thần đệ muốn chắc chắn rằng Khiết Khiết đã về đến vương phủ.
Dù gì Trình Khâm cũng là người mưu tính kỹ càng nên việc đòi hỏi này chẳng có gì phải ngạc nhiên. Tâm tư Trình Sở khó lường vì vậy cẩn thận vẫn hơn!
Thiết nghĩ thất hoàng đệ còn chưa bị ái tình làm cho mu muội đầu óc, vị hoàng thượng cười nhạt một tiếng, tiếp theo lệnh cho người đưa Tô Khiết về vương phủ.
Độ hai canh giờ sau, vệ quân trở về bẩm báo Tô tần đã về đến vương phủ an toàn, bấy giờ Trình Sở liền nhìn sang Trình Khâm hệt muốn hỏi, đã được chưa?
- Thần đệ cảm tạ long ân của hoàng thượng!
Dâng binh phù xong, Trình Khâm quỳ xuống hành lễ rồi đứng dậy rời đi.