Ý Thành Ý Nguyện
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô Tả : Truyện ngôn tình cổ trang sắc Ý Thành Ý Nguyện thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế
Chương 17 : Rượu... có... độc...
- Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?
Quý phu nhân nhìn vương gia, khuôn mặt sắc sảo mọi khi trở nên dịu dàng.
- Vương gia, ngài cũng đã đón Tô Khiết về vương phủ, chẳng bao lâu nữa hai người sẽ thành thân. Thiếp suy nghĩ rất kỹ và quyết định nhận hưu thư của ngài.
- Phu nhân nhất định phải như vậy ư?
- Xin ngài hãy hiểu cho tâm tư của một người nữ nhân. Cho dù thế nào đi nữa, thiếp cũng xin chúc phúc ngài và Tô Khiết.
Trình Khâm vốn trước giờ không thích ép uổng một ai, nhất là với thê thiếp, vì vậy chỉ khẽ gật đầu như một lời chấp thuận. Bấy giờ Quý phu nhân liền rót rượu vào hai chiếc ly, xong xuôi đưa một ly rượu ra trước mặt vương gia, mà nói:
- Thiếp ở vương phủ nhận được ân đãi của vương gia, xem như kiếp này không hối hận, chỉ mong trước khi ra đi có thể cùng ngài uống cạn ly rượu này.
Dĩ nhiên Trình Khâm chẳng hề từ chối, vị phu nhân này mọi ngày kiêu kỳ khó chịu thế mà bây giờ lại trở nên hiền dịu hiểu lý lẽ đến vậy khiến ngài không thể không chiều lòng. Vị vương gia đưa ly rượu lên môi rồi uống cạn, đối diện Quý phu nhân trong một khắc âm thầm nhìn ngài, đôi mắt điềm nhiên ban nãy trở nên sắc bén hơn và tiếp theo nàng ta tức khắc hất nước rượu qua vai mình.
Trình Khâm vừa đặt ly rượu xuống thì cùng lúc cửa phòng mở, lão Độ đi vào thưa nước tắm đã chuẩn bị xong. Nghĩ phu nhân cũng sắp rời vương phủ nên ngài gọi lão đi đến, chậm rãi rót rượu vào ly xong đưa cho lão, bảo hãy uống cạn nó xem như là chào từ biệt phu nhân. Trong khi lão Độ vâng lệnh đón lấy ly rượu thì Quý phu nhân khẽ đảo mắt, miệng định ngăn lại nhưng không kịp.
Uống xong, lão Độ toan lên tiếng thì đột nhiên hộc máu, thứ chất lỏng sẫm sệt chảy đầm đìa xuống cằm và cổ khiến cả người chới với ngã xuống đất. Trình Khâm vô cùng bất ngờ lập tức cúi xuống đỡ lấy lão Độ, miệng liên tục gọi. Lấy chút sức lực cuối cùng, lão níu lấy tay áo ngài, miệng mấp máy nói rõ từng từ:
- Rượu... có... độc... vương gia...
Lão Độ tắt thở. Kinh ngạc trong một khắc, mau chóng Trình Khâm đứng dậy cầm bình rượu lên mũi ngửi kỹ, đúng là có mùi hăng nhẹ khá lạ, tức thì ngài nhìn chằm chằm về phía Quý phu nhân với dáng vẻ thản nhiên. Ngực đột nhiên nhói lên, vị vương gia phải dùng nội lực để áp chế luồng khí nóng đang xuất hiện trong cơ thể, sau đó liền tiến tới nắm chặt lấy cánh tay phu nhân, cất giọng trầm đục hỏi:
- Phu nhân đầu độc ta sao?
- Đúng thế, vương gia! Đây là chất độc khó nhận biết gần như không màu không mùi, đối với kẻ có võ nghệ cao thì độc sẽ phát tác sau một canh giờ, còn kẻ già nua như lão Độ thì chết ngay tức khắc. Độc này tuyệt nhiên không có thuốc giải!
Không còn mang dáng vẻ hiền lành nữa, bấy giờ Quý phu nhân đã bộc lộ một bộ mặt nham hiểm, độc ác lẫn mỉa mai sau khi chính tay mình đầu độc phu quân. Bị trúng độc khiến Trình Khâm không kìm được nóng giận, liền vung tay tát mạnh vào mặt nàng ta. Phu nhân ngã xuống đất, tiếp theo vừa sờ mặt vừa nhìn ngài, cười:
- Có trách thì trách vương gia đã đắc tội với hoàng thượng!
- Đầu độc ta là chủ ý của hoàng thượng ư?
- Chính hoàng thượng đã lệnh cho thiếp bỏ độc vào rượu để ngài uống, và một canh giờ sau vệ quân triều đình sẽ ập đến vương phủ giết chết ngài và Tô Khiết!
======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Nghe rõ từng lời của Quý phu nhân, Trình Khâm trong lòng mang một chút thất thần nhưng bề ngoài vẫn im lặng hoàn toàn. Cứ ngỡ người nữ nhân này vì căm phẫn oán hận mà đầu độc ngài, nào ngờ tất cả đều là mưu kế của hoàng thượng! Vị vương gia thầm trầm này không ngừng tự hỏi, vì sao lại như vậy? Chẳng phải người đã chấp nhận để ngài và Tô Khiết ở bên cạnh sau khi nắm trong tay binh quyền thành Nghê Hoàng ư, hà cớ gì còn muốn ra tay giết ngài? Có thật, cái kẻ đang ngồi trên ngôi vị chí tôn ấy tán tận lương tâm đến dường này?
Nhân lúc Trình Khâm không để ý đến, Quý phu nhân nhanh chóng đứng dậy chạy vội ra cửa phòng, nhưng chưa kịp thoát thân thì "xoẹt", một âm thanh chém mạnh kèm theo ánh sáng sắc bén từ thanh kiếm loé lên, tấm thân lụa là của ả nữ nhân thâm độc ngã nhẹ nhàng xuống đất. Trình Khâm nhìn thấy kẻ vừa ra tay, hỏi:
- Ân Kiện, sao ngươi lại...?
- Đối với ả tiện nhân xấu xa này thì ngài còn nhân từ làm gì?
Dứt lời, Ân Kiện lập tức chạy vào phòng đỡ lấy vương gia đang dựa hờ lưng vào bên bàn, lo lắng hỏi ngài thấy thế nào? Tuy chất độc vẫn chưa phát tác nhưng Trình Khâm cảm nhận nó đang từ từ ngấm vào người mình, loại độc này lại không có thuốc giải và có lẽ bây giờ cũng chẳng còn kịp để tống nó ra ngoài...
Bất giác, Trình Khâm cười nhạt nhẽo.
Số mệnh quả thật trêu ngươi, đối với ngài lại tàn nhẫn quá đỗi!
Cứ ngỡ mọi chuyện đã yên ổn, ngài có thể đón nhận hạnh phúc cùng sự mãn nguyện bên cạnh nữ nhân của đời mình, thế mà... Một lần nữa, bất hạnh lại đổ ập xuống khiến ngài phải buông tay! Ngài muốn ngẩng mặt lên trời oán than rằng: Tại sao lại là lúc này? Tại sao không cho ngài thêm thời gian mà phải là thời khắc này? Âm thanh chua xót chẳng tài nào bật ra nổi, trái tim đau đớn như ai cào xé! Để rồi ngài bất lực nhận ra, mình mãi mãi không thoát khỏi số phận đã an bài này...
- Một mặt bảo ta đưa binh quyền thành Nghê Hoàng, mặt khác muốn diệt trừ ta! Sai khiến phu nhân đầu độc ta, một canh giờ sau vệ quân đến cũng là lúc độc dược phát tán, lúc đó ta và Tô Khiết đành chịu chết. Nhưng không ngờ lão Độ lại uống rượu, để ta phát hiện ra kế hoạch thâm độc này kịp thời... Bây giờ lính trong vương phủ không đủ chống lại vệ quân, còn quân trong thành đã không nghe mệnh lệnh của ta nữa rồi... Trình Sở! Hắn đối với ta, cạn tình cạn nghĩa đến thế này!
Cuối cùng Trình Khâm hiểu rằng, nguồn cơn của sự bất hạnh cũng như kẻ gây ra bao nhiêu thống khổ cho mình chính là vị hoàng huynh ác độc đó! Dẫu ngài đã từ bỏ tất cả, dẫu ngài đã không thể ngáng đường được nữa thì tên hoàng thượng bất nhân kia vẫn sẽ dồn ngài đến con đường cùng, vĩnh viễn không buông tha! Ánh mắt từ căm phẫn oán hận từ từ chuyển qua kiên định và bình thản, thất vương gia đứng thẳng người dậy rồi gạt nhẹ tay Ân Kiện ra, trong lòng như thể vừa đưa ra quyết định sau cùng cũng như chấp nhận cái kết đã được định sẵn.
Trình Khâm tuyệt đối không để Trình Sở đạt được ý muốn!
Ngài sẽ không để thứ quý giá nhất đời mình bị đoạt mất lần nữa. Phải bảo vệ!
*****
Trong chánh điện, Trình Sở đặt tấu chương cuối cùng lên bàn xong lại nghe Thái công công hỏi đêm nay hoàng thượng có muốn đến tẩm cung của phi tần nào không, liền khoát tay bảo đêm nay một chuyện quan trọng sẽ kết thúc nên sẽ ở lại đây chờ đợi. Hoàng thượng bước xuống bậc tâm cấp, đi ra giữa chánh điện, tự nhiên nói những lời kỳ lạ như thể kể lại một câu chuyện:
- Từ nhỏ, trẫm luôn đố kỵ với Trình Khâm. Không phải vì mẫu phi hắn được sủng hạnh, cũng không phải hắn được phụ hoàng coi trọng, chỉ bởi mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng rực mạnh mẽ ấy thì trẫm thấy sợ, như thể sẽ không bao giờ vượt qua được hắn...
Thái công công lấy làm khó hiểu khi hoàng thượng đề cập đến chuyện này.
- Cuối cùng trẫm cũng trở thành thiên tử, số mệnh đã định trẫm phải làm vua. Còn Trình Khâm dù được tiên đế ban cho thành Nghê Hoàng thì sao, hắn vẫn ở dưới chân trẫm, cúi đầu và phục tùng. Đáng lý hắn nên biết sống an phận như lúc mẫu phi hắn qua đời, tiếp tục sống im lặng dưới ngôi thiên tử! Vậy mà qua bao nhiêu năm cho đến bây giờ, hắn một lần nữa muốn chống lại trẫm!
Trình Sở đột nhiên quay qua với vẻ giận dữ khiến Thái công công hơi giật mình.
- Trẫm càng không thể chịu nổi khi Trình Khâm có một người nữ nhi yêu thương hắn nhiều đến dường ấy! Tô Khiết rất khác với Tôn tiểu thư, nàng ta thuần khiết đẹp đẽ và cả trái tim cũng rất mạnh mẽ, trong lần gặp đầu tiên ấy ánh mắt nàng ta chỉ hướng vào duy nhất Trình Khâm, chẳng màng gì đến trẫm! Đôi mắt của yêu, hi sinh lẫn dâng hiến. Trẫm chưa từng có được ai như vậy, nhưng nếu trẫm không có thì bất kỳ ai cũng không thể có!
Giờ Thái công công lại chau mày khi Trình Sở chuyển qua cười thật vui thú.
- Trẫm dùng Tô Khiết để lấy binh quyền thành Nghê Hoàng, nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc! Trẫm sẽ khiến hắn phải hối hận, trả giá khi dám cướp đoạt lấy những thứ mà trẫm muốn! Hắn dám chống đối trẫm, thì phải lãnh lấy hậu quả thê thảm! Nếu hắn yên phận, trẫm sẽ để hắn tiếp tục làm vương gia, nhưng đến nước này thì quá muộn rồi... Trình Khâm lúc đưa Tô Khiết nhập cung đã dám tính toán qua mặt trẫm, hắn mua chuộc ngươi để trẫm không thị tẩm nàng ta! Để rồi cuối cùng, từng bước từng bước hắn đạt được thứ mình muốn!
Thái công công thất kinh liền quỳ xuống dập đầu xin hoàng thượng tha tội! Trình Sở hướng đôi mắt lạnh băng về phía tên nô tài phản chủ, hắn nghĩ bản thân là ai mà qua mặt được Trình Sở này? Lúc nghe Trình Khâm xin ban phi, vị hoàng thượng đáng sợ ấy nhớ ra Tô Khiết và cũng đã hiểu ra sự sắp xếp trước đó...
Mặc cho Thái công công cầu xin thế nào, Trình Sở cũng ra lệnh chém đầu. Khi tên thái giám bị lôi ra ngoài, Trình Sở ngước mặt lên cao, vành môi kéo nhẹ tạo thành nụ cười đầy thoả mãn hả hê. Trình Khâm ơi là Trình Khâm! Ngươi luôn tính toán với trẫm nhưng cả đời này đều thua trẫm!
*****
=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Nghe Ân Kiện nói vương gia đang ở đình viên chờ mình nên Tô Khiết liền đi ra sau vườn hoa. Đến nơi nàng thấy Trình Khâm đứng yên lặng, ngẩng mặt lên cao như đang ngắm trăng, lòng lấy làm lạ không hiểu vì sao đêm khuya rồi mà ngài không về phòng ngủ lại hẹn gặp mình ở đây. Kỳ lạ là nàng cảm giác bóng dáng trong chiếc áo khoác lông màu bạc đó có gì đấy rất buồn bã, rất lặng lẽ và cả sự đơn độc chẳng thể nói nên lời. Vừa đặt chân vào đình viên, dù Tô Khiết chưa kịp lên tiếng thế mà ngài vẫn nhận ra sự xuất hiện ấy, liền quay qua mỉm cười:
- Khiết Khiết, đến đây ngắm trăng với ta...