Ý Thành Ý Nguyện
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô Tả : Truyện ngôn tình cổ trang sắc Ý Thành Ý Nguyện thất vương gia anh tuấn luôn ở trong trái tim Tô Khiết. Chỉ duy nhất một từ, như người ta ngâm lên một tiếng gọi thân thương đến tan chảy. Cũng chỉ có nàng, một mình nàng, là được phép gọi vị vương gia tài giỏi lãnh ngạo, thâm trầm bậc nhất của Bắc Đại - Trình Khâm, bằng cái tên Khâm như thế
Chương 14 : Hoàng thượng... đừng...
Trình Sở nhẹ nhàng đỡ lấy vị phi tần kiều diễm, miệng nói hai từ "miễn lễ". Đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, hoàng thượng hỏi nàng đang dùng cơm sao? Tô Khiết liền đáp mình dùng xong rồi và gọi cung nữ vào dọn đi mặc dù mấy phút trước chúng chỉ vừa mới được dọn lên. Trình Sở yêu cầu tất cả lui ra ngoài, Thái công công vâng lệnh và trước lúc rời đi còn thấy Tô Khiết nhìn về phía mình.
Bắt gặp cảnh Tô Khiết cứ hướng mắt về phía cửa phòng đã đóng, vị hoàng thượng này liền cất tiếng, thanh âm nhỏ và nhẹ:
- Tô tần nhập cung đã hai tháng, thế mà bây giờ trẫm mới đến tẩm cung này.
- Hoàng thượng bận chuyện quốc gia đại sự, thần thiếp không dám trách cứ.
- Do Thái công công sơ sót, ngày nàng nhập cung lại không báo trẫm biết, thêm thời gian qua lo việc dẹp loạn phản tặc nên trẫm không nhớ tới nàng.
- Được hoàng thượng chu đáo nghĩ đến, thật là vinh hạnh của Tô tần.
Trình Sở kín đáo mỉm cười khi nghe những lời đáp ý nhị biết trước biết sau đó. Thiết nghĩ, thất vương gia cũng đã dạy dỗ người nữ nhi này chu đáo. Hoàng thượng âm thầm quan sát Tô Khiết đang cúi mặt, trước đó thấy nàng đã xinh đẹp thuần khiết nay khoác lên người áo lụa thướt tha sang trọng thì càng diễm lệ thanh tao hơn. Dưới ánh nến, trông thân thể nàng mềm mại như một mảnh lụa phấp phới. Chả trách Trình Khâm thâm trầm như vậy cũng phải xiêu lòng.
- Để bù đắp cho Tô tần, đêm nay trẫm sẽ ở lại Tuỳ cung của nàng. - Dứt lời, Trình Sở đặt tay lên bờ vai mảnh mai đó, siết nhẹ.
Kỳ lạ! Người nam nhân cao cao tại thượng ở trước mặt này có nét hao hao giống Trình Khâm nhưng vì sao cái siết vai ấy lại chẳng hề ấm áp như ngài mà rất lạnh lẽo khiến Tô Khiết thoáng giật mình, lập tức ngước mặt lên. Nàng thấy hoàng thượng đang nhìn mình ân cần, tiếp theo thì từ từ kề mặt đến gần, tức thì phản xạ nhanh chóng nàng khéo léo quay mặt đi đồng thời rời khỏi vòng tay kia.
- Để thần thiếp rót trà cho hoàng thượng uống...
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Thật tự nhiên, Tô Khiết đến bên bàn trà, cầm lấy ấm trà lên rót. Nhìn bề ngoài thì bình thường thế nhưng trong lòng nàng vô cùng rối bời, không biết phải làm gì trước tình huống trớ trêu này. Đêm nay hoàng thượng sẽ thị tẩm nàng sao? Lý do gì ngài lại nhớ đến phi tần bị lãng quên suốt hai tháng qua? Bây giờ nàng phải làm sao, kháng cự lại để rồi mắc tội khi quân ư, còn nếu thuận theo thì không thể, bản thân không muốn người nam nhân nào khác ngoài vương gia chạm vào mình!
Người thâm sâu như Trình Sở dĩ nhiên biết vị phi tần này đang tránh né mình, ánh mắt thảng thốt ban nãy nàng nhìn người đã nói lên tất cả, trong khi các phi tần khác đều muốn được sủng hạnh thì nàng lại quay lưng đi. Trình Sở nhìn rõ bàn tay đang cầm ấm trà đó run nhẹ, liền chậm rãi bước đến gần, tiếp theo bất ngờ ôm chầm lấy nàng từ phía sau khiến nàng suýt đánh rơi cái ấm quý.
- Hoàng thượng... đừng...!
- Nàng ngượng sao? Đáng yêu quá! Trẫm không muốn trà, chỉ muốn nàng!
Chẳng để Tô Khiết kịp phản ứng là nhanh như cắt, Trình Sở cúi xuống bế nàng lên rồi tiến về phía giường ngủ. Nàng bỗng chốc sợ hãi, tay và chân không tự chủ được liền giãy nhẹ. Không! Không được! Nàng không thể có lỗi với vương gia, nàng sẽ không thuộc về ai khác ngoài ngài! Cho dù đó là hoàng thượng, cho dù phải gánh tội khi quân thì nàng cũng không sợ! Với lòng quyết tâm mạnh mẽ ấy, Tô Khiết lập tức vùng dậy khi hoàng thượng vừa đặt nàng xuống giường.
- Tô tần làm vậy là có ý gì? - Trình Sở sau một lúc bất ngờ trước sự phản kháng kia, liền ngồi xuống giường đồng thời phủi nhẹ vạt áo long bào, hỏi nhạt.
Biết mình vừa làm một chuyện vô cùng bất kính, Tô Khiết lập tức quỳ xuống:
- Hoàng thượng tha tội, Tô Khiết không thể...!
- Nàng sợ trẫm sao?
- Không phải thưa hoàng thượng, chỉ là thần thiếp...
- Nàng muốn nói gì thì cứ nói rõ!
Tô Khiết đảo mắt phân vân, việc đã đến nước này nàng không thể che giấu nữa, chưa kể vương gia rồi sẽ đề cập đến chuyện ban phi với hoàng thượng, nay ở trước mặt người nàng cứ nên nói rõ ràng may ra còn thoát khỏi chuyện thị tẩm này.
- Bởi vì trong lòng thần thiếp đã có người khác...
- Là Viễn Phù Vương đúng không?
Chậm rãi ngước mặt lên, Tô Khiết bắt gặp cái nhìn thản nhiên không cảm xúc của hoàng thượng. Thế ra người cũng đã biết rồi, có phải vương gia đã nói không?
- Hôm đó ở vương phủ, trẫm đã sớm nhìn ra nàng có tình ý với thất vương gia.
- Tô Khiết có tội khi lòng luôn nhớ về vương gia trong khi đã nhập cung trở thành phi tần của hoàng thượng, nhưng thần thiếp từ nhỏ đến lớn vẫn kề cận bên ngài ấy, mỗi ngày đều nhìn thấy ngài ấy nên trái tim này không thể yêu ai khác.
- Nàng và Trình Khâm đều nói y hệt nhau! Sáng nay, thất vương gia hồi cung sau khi dẹp gọn phản tặc, ngài ấy xin trẫm ban phi, chính là nàng đấy Tô Khiết!
Vương gia về rồi và còn xin hoàng thượng ban phi? Tô Khiết mừng rỡ dập đầu:
- Xin hoàng thượng khai ân chấp thuận cho vương gia và thần thiếp!
Quan sát người nữ nhi đang dập đầu ở ngay trước mặt bằng dáng vẻ vui mừng không giấu giếm, Trình Sở hoàn toàn im lặng. Chấp thuận ư? Nghe thật dễ dàng!
Tô Khiết không hề biết rằng nhìn bề ngoài vị hoàng thượng này đang điềm tĩnh tuy nhiên trong lòng lại đang bùng phát cơn giận dữ khôn lường. Không hẳn là do tình cảm giữa nàng với Trình Khâm, bởi con người này cũng đã đoán biết từ sớm, mà bởi vì những lời mà Quý phu nhân đã bẩm lại! Vị phu nhân ấy vừa đến gặp hoàng thượng, đề cập đến mối quan hệ "bất chính" giữa thất vương gia và Tô tần. Và cái chuyện nàng ta đem ra kể lại chính là buổi tối đó khi Tô tần không hồi cung mà qua đêm ở vương phủ, chẳng những vậy sáng sớm hôm sau còn bước ra từ phòng ngủ của vương gia, thử hỏi người khác có thể nghĩ gì đây?
Dĩ nhiên Trình Sở cũng như Quý phu nhân, nghĩ về việc đêm hôm ấy hai người họ đã làm gì! Và đấy là nguyên nhân tối nay người đến Tuỳ cung với ý muốn thị tẩm Tô Khiết. Vị hoàng thượng ghê gớm này muốn kiểm chứng xem nàng còn trinh tiết không? Có thật là Trình Khâm dám cả gan cướp đoạt nữ nhân của người?
Rời giường, Trình Sở bước vài bước đến chỗ Tô Khiết còn đang quỳ, chậm rãi ngồi xuống đồng thời nâng nhẹ khuôn mặt xinh đẹp ấy lên, nói khẽ:
- Trẫm là hoàng thượng nên rất độ lượng, cho dù trong lòng Tô tần có người khác thì cũng không sao, chỉ cần từ giờ nàng toàn tâm toàn ý hầu hạ trẫm là được.
- Hoàng thượng, chẳng phải thất vương gia đã xin người ban phi...?
- Trẫm chưa hề nói sẽ đồng ý! Trẫm là thiên tử, có thứ gì không phải của trẫm?
Tô Khiết bất động nhìn nụ cười mỉa mai nở trên môi người đang ngồi trên ngôi vị chí tôn kia, không khỏi rùng mình sợ hãi. Bất giác nàng nhớ về câu nói của vương gia ngày trước "mọi thứ đều là của thiên tử", vẻ như ngay lúc này nàng đã hiểu một phần nào đó về nỗi cô đơn, buồn bã và sự nặng trĩu ở trong lòng ngài. Phải chăng sự bất hạnh mà ngài đang gánh lấy là do vị hoàng thượng này mà ra?
- Đêm nay nàng phải thuộc về trẫm, Tô Khiết!
Nhấn mạnh cái tên đẹp đẽ đó xong, Trình Sở nắm lấy bờ vai Tô Khiết kéo vực dậy với ý định đẩy nàng vào trong giường. Nửa hoang mang nửa hoảng sợ, Tô Khiết nhìn về phía cửa phòng với mong muốn ai đó hãy cứu mình! Nhưng chẳng có ai hết, kể cả Trình Khâm cũng không thể đến cứu, vậy thì chỉ có nàng tự cứu bản thân thôi! Nhanh chóng đảo mắt về phía ngọn nến lập loè, nàng lập tức với tay kéo mạnh miếng vải trải bàn khiến cho mọi thứ trên ấy rơi xuống đất.
Lửa cháy bùng lên do bắt cháy miếng vải, Trình Sở giật mình buông tay nàng.
Cùng lúc cửa phòng bật mở, Thái công công và thị vệ mau chóng ập vào.
- Mau mau dập lửa! Bảo vệ hoàng thượng!
======= tiểu thuyết hay ======
Thái công công sốt sắng hô hào trong khi thị vệ nhanh chóng đưa hoàng thượng rời khỏi phòng. Về phần Tô Khiết, trông thấy ngọn lửa bốc lên ở trước mắt mình, nàng cảm giác sợ hãi và khó thở để rồi ngất lịm đi. Trước khi chìm vào mê man, nàng kịp thời nhìn thấy một bóng áo đen lao vút qua cửa sổ, đỡ lấy mình...
Bước vào chánh điện, Trình Sở giận dữ đập tay lên bàn khiến cho những tấu chương lần lượt rơi xuống đất, tên thái giám bên cạnh cũng giật mình theo: "Xin hoàng thượng bớt giận". Vị hoàng thượng liền nghiến răng, bớt giận ư? Có thể nguôi được cơn giận này sao, khi mà ban nãy Tô Khiết chỉ vì không muốn thị tẩm mà làm đổ cả giá nến khiến ngài suýt nữa thì chết cháy trong phòng rồi! Nàng ta bất chấp cả mạng sống để bảo vệ lấy thứ tình yêu son sắt đối với Trình Khâm!
Chưa bao giờ Trình Sở thấy cuồng giận đến vậy, kể cả cái cảm giác đố kỵ mà đã khá lâu rồi bây giờ mới trỗi dậy. Kể từ khi người lên ngôi vị chí tôn, Trình Khâm vẫn sống yên phận với cương vị vương gia, bao năm chinh chiến sa trường bảo vệ biên cương Bắc Đại. Ấy vậy mà bây giờ vị hoàng đệ đó lần nữa lại tìm được người nữ nhi mình yêu thương sâu đậm, và chính Trình Sở cũng thấy nàng ta đặc biệt, thế nhưng trong mắt nàng chỉ có Trình Khâm, thử hỏi làm sao người chịu được?
Nếu như là trước đây thì Trình Sở dĩ nhiên sẽ khiến cho Tô Khiết thuộc về mình, thậm chí có thể gây tổn hại cho nàng ta ra sao nhưng rồi người nam nhân ích kỷ độc ác này bỗng nhiên mưu tính về một chuyện nào đó, và tiếp theo quyết định ngồi chờ thử xem Trình Khâm sẽ làm gì, biết đâu lại có vở tuồng thú vị diễn ra!