Tình cảm độc nhất
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.
Chương 5 : Cố Khinh Châu
Phương Giản thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. Đàm Thiên Thiên cẩu thả, bình thường đều không chú ý những chuyện vặt vãnh, cùng Lệ Tử Xuyến đi chơi, từ trước tới nay đều để chìa khóa ở chỗ Lệ Tử Xuyến.
Không mang chìa khóa thì làm sao bây giờ, anh đối phó với một mình Đàm Thiên Thiên cũng đủ mệt rồi, hai con sâu rượu hợp lại với nhau thế này rất đáng sợ.
Phương Giản muốn khóc, trên thế giới này còn có người nào sinh nhật mà xui xẻo hơn anh không?
======= tiểu thuyết hay ======
Đang do dự có nên đưa Lệ Tử Xuyến về hay không, lúc này, Phương Giản nghe được phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Anh là ai?”
Phương Giản không hiểu sao lại run run, âm thanh đơn giản này lại lạnh giống như quỷ. Động tác chậm chạp quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người màu đen xuất hiện ở cầu thang.
Bởi vì ngược sáng, một nửa hình dáng của người kia ẩn trong bóng đêm, lộ ra một nửa mặt cũng không mang theo bất cứ cảm xúc nào đang nhìn chăm chú vào anh. Trong giây lát, ánh mắt của người đó lặng yên trượt xuống mặt của Lệ Tử Xuyến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giữa lông mày nhẹ nhàng nhíu lại thành một đường.
Phương Giản cao một mét tám mốt, lại cảm giác ở trước mặt người này anh như thấp đi một cái đầu.
“Tôi, tôi là bạn trai Đàm Thiên Thiên, Tử Xuyến uống quá nhiều, lại không tìm thấy chìa khóa.” Dưới khí thế áp bức của đối phương, Phương Giản không nhịn nổi nói thẳng ra.
Nói xong, mới nhớ tới việc hỏi đối phương: “Anh là...”
“Cố Khinh Châu.”
Phương Giản bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là đại boss trong miệng Đàm Thiên Thiên, trách không được khi nghe anh nói tên của mình thì đều không có một tí cảm xúc nào.
“Thầy giáo Cố, anh có chìa khóa ký túc xá của Tử Xuyến không?” Phương Giản tự động giảm vai vế của mình xuống.
Cố Khinh Châu chú ý tới dáng vẻ say rượu của Lệ Tử Xuyến, đường cong ở cằm căng cứng đến mức như muốn gãy ra.
Qua mấy giây mới trả lời: “Không có.”
Hi vọng mới dấy lên của Phương Giản còn chưa có bốc cháy đã bị dập tắt.
“A, vậy thì phải làm sao bây giờ? Thiên Thiên cũng say, Tử Xuyến bên này tôi sợ tôi...”
Chưa để anh ta nói xong, Cố Khinh Châu liền cắt ngang: “Giao cô ấy cho tôi.”
Phương Giản kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thế nào thì đều thấy Cố Khinh Châu giống như loại người sẽ không liên quan đến sự việc, không ngờ rằng anh lại chủ động yêu cầu chăm sóc một con ma men?
Thực ra Phương Giản có chút do dự, anh ta không hiểu rõ Cố Khinh Châu, giao Lệ Tử Xuyến say rượu cho một người đàn ông quả thực là không được thỏa đáng. Có thể tưởng tượng thân phận của Cố Khinh Châu, lại cân nhắc đến tính tình lanh lợi của Lệ Tử Xuyến, bất kỳ người đàn ông nào đều không dám tùy tiện dính vào.
Anh ta vẫn đang không biết nên làm gì, Cố Khinh Châu đã chạy tới trước mắt anh ta, quanh thân tản ra hơi lạnh cực kỳ mạnh mẽ, không biết là bên ngoài quá lạnh, hay là bản thân người đàn ông này đã có nhiệt độ như vậy.
Cố Khinh Châu không dấu vết xích lại gần, khéo léo đỡ Lệ Tử Xuyến từ trên tay Phương Giản vào lòng mình, Phương Giản còn chưa kịp phản ứng, Lệ Tử Xuyến đã nằm trong lòng Cố Khinh Châu, không còn liên quan gì đến anh ta.
“À, làm phiền thầy giáo Cố rồi.” Mắt thấy ván đã đóng thuyền, Phương Giản cũng liền thuận theo tự nhiên.
Nhớ đến bạn gái ở dưới lầu, Phương Giản cũng không dám chậm trễ, chạy trước xuống lầu.
Bởi vì tiếng bước chân của anh ta, bỗng nhiên đèn đã tắt lại sáng lên.
Cố Khinh Châu nhìn Lệ Tử Xuyến đang ghé vào lòng anh, vô tội nháy mắt nhìn anh, lại hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thở dài một cách nặng nề.
(Cô ấy kéo tôi, rõ ràng đã say đến mức không phân biệt được tôi là ai, nhưng lại nhất định bắt tôi phải nói cùng cô ấy “Cố Khinh Châu là tên biến thái”, tôi không thuận theo, cô ấy oa một tiếng khóc lên, nói tôi không yêu cô ấy. Đồ ngốc, anh không yêu em lúc nào hả? Chẳng qua, thấy cô ấy uống say, tôi sẽ không tính toán với cô ấy. Quyết định ngày mai lại bắt cô ấy làm thêm một bản báo cáo thí nghiệm, ai bảo cô ấy gọi tôi là tên biến thái cơ.)
Cố Khinh Châu vất vả lôi kéo mang Lệ Tử Xuyến lên lầu, vừa dùng chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên con sâu rượu lại gắt gao bám lấy khung cửa không chịu buông.
“Tôi không về! Tôi còn muốn chơi!”
Cố Khinh Châu nhíu mày: “Em có biết đã mấy giờ rồi không? Uống đến như vậy, em còn muốn đi chơi chỗ nào?”
Bây giờ Lệ Tử Xuyến nào còn tâm trí để nói chuyện? Người khác nói cái gì đều không đúng, cô chính là muốn ăn vạ.
“Tôi làm sao? Tôi không say! Tôi muốn đi tìm Thiên Thiên, tìm Phương Giản, [bad word]! Chúng ta không say không về!” Nói rồi làm động tác cạn ly.
Nghe cô bắt đầu nói mê sảng, mặt Cố Khinh Châu càng đen hơn: “Đi vào trước đã, tôi tìm rượu cho em uống.”
“Thật sao?” Lệ Tử Xuyến nghe được chữ rượu, tinh thần liền tỉnh táo. Chẳng qua sợ người đàn ông này lừa cô, tiến lên níu lấy lồng ngực áo sơ mi của anh, nhón chân lên nhìn chằm chằm vào mắt anh, kiểm tra xem anh có nói dối hay không.
Hô hấp của cô nóng rực, thân thể dán chặt lấy anh, hơi rượu nhàn nhạt tràn ngập chung quanh hai người.
Cố Khinh Châu tròn mắt, dứt khoát nhìn lại, đôi mắt của cô giống như ngọc, tuy đang say nên có vẻ hơi ngốc, từng sợi lông mi rõ ràng, cong dài vểnh lên.
Không biết có phải cô hết sức lực hay không nên buông tay, ngón tay đâm đâm vào ngực anh uy hiếp: “Anh nói lời thì phải giữ lời, nếu không cho tôi uống rượu thì chính là đồ khốn!”
Cố Khinh Châu vừa muốn đáp lại, lại thấy cô tức giận nói, “Cũng là một dạng giống tên biến thái Cố Khinh Châu làm người ta chán ghét!”
“...”
Khóe miệng “biến thái” co giật, đã hết kiên nhẫn, rõ ràng đã đến giới hạn không thể nhịn được nữa. Đột nhiên anh gỡ tay Lệ Tử Xuyến đang bám trên khung cửa ra, một tay khiêng cô lên vai, đồng thời dùng chân đá cửa phòng, ngăn tiếng hét chói tai của cô trong một phòng khác.
Lệ Tử Xuyến bị đặt lên giường, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, sau đó, vũ trụ nhỏ của cô nhất thời bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt.
“Tên lừa đảo! Rượu đâu!”
“Không có rượu.” Cố Khinh Châu vừa nói vừa đi ra ngoài, nghe nói người sau khi uống say sẽ có rất nhiều loại phản ứng, nhưng Lệ Tử Xuyến hết lần này đến lần khác vẫn là trạng thái không khiến người ta bớt lo lắng.
Cô không cam lòng yếu thế, chạy tới muốn mở cửa rời đi, nhưng tay còn chưa chạm vào chốt cửa, bỗng dưng bên hông đã bị xiết chặt. Sức lực của đối phương không cho phép chống cự, dễ như trở bàn tay ném cô lên giường.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cô mệt mỏi ngồi xuống, mà hô hấp của đối phương thì vẫn bình thường.
Bất tri bất giác chú ý tới vẻ mặt không thiện cảm của anh, Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình không chỉ bị lừa, mà còn bị sỉ nhục, cực kỳ thê thảm.
Thế là, cô chuẩn bị động tác muốn khóc, đôi môi mím lại một chỗ...
“Các người đều là đồ quá đáng! Lừa gạt! Người xấu không cho tôi uống rượu! Bắc Bắc là người xấu, Đào Nhiên là người xấu, Cố Khinh Châu là người xấu, các người đều là người xấu!”
Cô uống đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, lúc này chuẩn bị khóc, vành mắt cũng đỏ lên, giống như một con thỏ.
Cố Khinh Châu đứng tại chỗ tiếp tục im lặng, tựa như không có lời nào để nói, lại tựa như đang tức giận. Nhìn cô khóc nức nở, biết rõ là cô đang say rượu nên giở chứng, thế nhưng...
“Tôi đi lấy rượu cho em, em, em đừng khóc.” Anh bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp.
Nghe vậy, tay Lệ Tử Xuyến đang che mắt liền tách ra một khe nhỏ, âm thanh mang theo giọng mũi rất buồn cười: “Thật không?”
“Thật.” Thấy cô không khóc nữa, ánh mắt của anh liền dịu đi rất nhiều.
Cố Khinh Châu không uống rượu, chỗ này của anh cũng không có rượu.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho cô uống rượu tiếp.
Pha xong một chén nước mật ong, anh mang tâm trạng thấp thỏm trở về phòng ngủ, chuẩn bị một ngàn biện pháp để ứng phó với kẻ điên đang say rượu như cô.
Đẩy cửa ra, chiếc đèn bàn bên giường ánh lên ánh sáng hiền hòa, rèm cửa chưa kéo lên hết, bối cảnh là màn đêm được tô điểm bởi một ngôi sao sáng chói, ánh sáng lấp lánh tinh khiết xuyên qua bệ cửa sổ chậm rãi chảy vào trong phòng, tinh tế vẽ lại vẻ mặt yên tĩnh đang ngủ say của cô.
Cô giữ chặt áo nằm trên giường ngủ say, giường của anh không rộng, mà cô cũng chỉ chiếm một góc nhỏ, chỉ có tóc dài không an phận là xõa lung tung trên giường.
Một giây trước vẫn còn sinh khí dồi dào, là một con sâu rượu khiến anh phải nhức đầu, lúc này lại ngủ đến hết sức vô tội.
Cố Khinh Châu để cái cốc sang một bên, một đêm này số lần anh thở dài đã vượt xa cả tuần. Mà cô, vẫn luôn là kẻ cầm đầu khiến lòng anh xao động.
Lệ Tử Xuyến vẫn mặc áo khoác, vải áo khoác vừa dày vừa cứng, sợ cô ngủ không được thoải mái, Cố Khinh Châu thận trọng giúp cô cởi ra. Trong lúc đó ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt cô, luôn đề phòng sợ mình không cẩn thận sẽ quấy rầy đến cô.
Trong lúc vô tình đầu ngón tay nhẹ nhàng sượt qua làn da cô, Cố Khinh Châu cảm thấy cả người cô lạnh băng.
Điều hòa trong phòng đã hỏng từ đầu tuần, anh ngủ rất ít, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, không có thời gian gọi sửa chữa.
Lệ Tử Xuyến bệnh nặng vừa mới khỏi, lại uống rượu, cứ ngủ một đêm như thế sợ rằng sẽ cảm lạnh.
Nửa đêm mười hai rưỡi, trên hành lang vang lên tiếng đập cửa.
Một lát sau, thầy giáo Lưu ở bên cạnh mở cửa ra, nhìn thấy Cố Khinh Châu đứng bên ngoài, cũng không nhịn được sững sờ một chút.
“Tiểu Cố?”
“Xin lỗi, cho hỏi...” Nửa đêm quầy rầy giấc ngủ của người khác, đây vẫn là lần đầu tiên anh làm chuyện này, vẻ mặt có nửa phần không được tự nhiên: “Thầy có thừa cái chăn điện nào không?”
Thầy giáo Lưu đối với vị hậu bối mới tới này có ấn tượng rất tốt, không chỉ có học lực tốt, mà làm người cũng không kiêu căng, tính tình bình tĩnh chững chạc. Từ lúc khai giảng học kỳ mới, hai người liền trở thành hàng xóm, đây cũng là lần đầu tiên Cố Khinh Châu có việc nhờ vả.
Coi như không có thì ông cũng sẽ nghĩ biện pháp để biến ra một cái đưa cho anh.
Thầy giáo Lưu cực kỳ nhiệt tình: “Có có, tôi sẽ đi lấy cho cậu.”
Từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn điện mà lúc trước trường học đưa cho, giống như dâng vật quý cho Cố Khinh Châu, thầy giáo Lưu cười híp mắt nói: “Tiểu Cố à, cậu mượn thì cứ dùng thoải mái, không cần trả cho tôi đâu. Còn nữa, về sau nếu thiếu cái gì thì cứ trực tiếp tới tìm tôi!”
Cố Khinh Châu không giỏi để ứng phó với loại tình cảnh này, lúng túng nói tiếng cảm ơn, sau đó dưới cái nhìn yêu mến của thầy giáo Lưu trở lại phòng của mình.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Cố gắng không kinh động đến Lệ Tử Xuyến, Cố Khinh Châu trải chăn điện ra, cắm điện vào, đến khi nhiệt độ đã ấm lên thì liền đắp cho cô.
Rượu khiến cô ngủ rất say, dính vào giường, Lệ Tử Xuyến theo bản năng lầm bầm vài câu, ôm lấy một cái gối khác của anh, cuộn mình lại thành một đống nhỏ, dư vị của ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng bao trùm cô, khiến lông mi rủ xuống tạo thành hai hàng bóng mờ, khóe miệng ngọt ngào nhếch lên, chìm vào giấc mộng.