Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 11 : Thật, thật xin lỗi, tôi không biết..

Lúc gần tắm xong, bỗng nhiện bụp một tiếng, đèn trong phòng vệ sinh tắt ngúm.

Lệ Tử Xuyến bị dọa sợ, tùy tiện bọc khăn tắm đi ra ngoài, tìm điện thoại ở trên giường, nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại mà mặc quần áo.

Đang muốn mặc quần lên thì cửa phòng bỗng bật mở.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Ai?!” Cô giật mình, ôm khăn tắm ở trước ngực, cẩn thận nhìn chằm chằm cửa phòng.

“Là tôi.” Giọng nói trong trẻo đặc thù của Cố Khinh Châu truyền đến: “Hình như cả tòa nhà bị cúp điện rồi. Em không sao chứ?”

Không sao? Làm gì có chuyện không sao? Từ nhỏ Lệ Tử Xuyến đã sợ bóng tối, đều do anh hai của cô, thừa dịp cô chưa hiểu chuyện thường xuyên kể chuyện ma cho cô nghe, từ đó tạo thành bóng tối của tuổi thơ.

“Anh, anh đừng đi, tôi lập tức ra ngoài đây.” Cô run rẩy nói, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào.

“Ừm.”

Lệ Tử Xuyến ăn mặc chỉnh tề, vội vàng mở cửa phòng ra.

Cố Khinh Châu đang đứng ở cửa ra vào, xung quanh không có ánh sáng, chỉ thấy một bóng tối cao lớn đứng bên cạnh cửa phòng cô.

Một giây này, cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

Điện thoại di động của cô vẫn sáng, Cố Khinh Châu nhìn thấy tóc cô vẫn còn nhỏ nước, nhíu mày: “Sao không lau khô rồi mới đi ra?”

Trong lòng Lệ Tử Xuyến vẫn còn rất sợ hãi: “Trong phòng tối quá, tôi không dám ở lâu một mình.”

Cố Khinh Châu thở nhẹ một tiếng, bình thường cô khiến người ta đau đầu như vậy, không nghĩ rằng cũng có chuyện khiến cô sợ hãi.

“Tôi đi lấy khăn mặt cho em, em ở chỗ này chờ tôi.” Nói xong, anh muốn đi vào trong phòng.

Chợt, một sức kéo rất nhẹ kéo anh lại.

Anh không rõ quay đầu, nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, “Tôi, tôi đi cùng anh, đừng để tôi lại một mình.”

Cố Khinh Châu không nhìn rõ vẻ mặt của cô lúc này, có thể do âm thanh tràn ngập cảm giác sợ hãi của cô khiến nội tâm của anh hồi lâu vẫn chưa thể buông lỏng.

Thở nhẹ một tiếng thật khẽ, tay anh tìm được bàn tay cô đang níu góc áo của mình, xúc cảm hơi lạnh lại cực kỳ mềm mại, giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình, anh nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

“Ừm!” Lệ Tử Xuyến hoàn toàn tin tưởng anh, cũng chỉ có ở một chỗ với anh mới không sợ hãi như vậy.

Hai người về phòng một lần nữa, từ đầu tới cuối, Cố Khinh Châu cũng không dám đứng quá gần cô, bởi vì sợ cô sẽ nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của anh.

Anh không nghĩ rằng sẽ có thể cùng cô tay trong tay, càng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đương nhiên Lệ Tử Xuyến không biết anh đang nghĩ gì, bởi vì quá sợ hãi, một tay khác cũng nắm chặt. Lại sau đó, dường như cả người cô đều ôm thật chặt lấy cánh tay của Cố Khinh Châu, sợ mình không chú ý một cái thì sẽ mất anh.

Nhưng lại khổ Cố Khinh Châu.

Cô vừa mới tắm rửa, trên người còn hương thơm sau khi tắm. Đường cong mềm mại trước ngực dính sát lấy anh, thỉnh thoảng lúc đi lại, mái tóc dài của cô còn phẩy nhẹ vào phần da thịt trên cánh tay anh...

Cố Khinh Châu thấy may vì trong phòng không có ánh sáng, bởi vì lúc này tai anh đã đỏ đến sắp nhỏ máu.

Cố Khinh Châu thật vất vả mới tìm được khăn lông rơi trước cửa phòng tắm của cô, có lẽ vừa rồi Lệ Tử Xuyến vội vã chạy ra ngoài nên tiện tay ném lung tung.

Lệ Tử Xuyến ngồi trên giường, nghiêm túc yêu cầu Cố Khinh Châu nhất định phải đứng ở chỗ cô có thể chạm vào. Lúc lau tóc, con mắt to tròn còn đảo quanh bốn phía trong phòng.

Cố Khinh Châu bất đắc dĩ: “Chỉ là mất điện thôi mà, không có gì phải sợ cả!”

Lệ Tử Xuyến phản bác lại anh: “Anh thì biết cái gì! Chỗ này âm khí rất nặng, thường xuyên có ma quỷ, nếu không anh cho rằng vì sao nơi này nhiều phòng trống như vậy mà lại không có người đến ở?”

“Làm sao em biết là có ma quỷ?” Cố Khinh Châu không biết nên nói cái gì với cô, thậm chí ngay cả âm khí cũng có thể nhìn ra.

“Allen ở bên cạnh nói!” Lệ Tử Xuyến trông rất bí hiểm nói, “Tháng trước nơi này thường xuyên mất điện vào nửa đêm, thỉnh thoảng còn nghe thấy những âm thanh kỳ quái, Allen nói, có một lần anh ta về lúc nửa đêm, liền thấy một bóng đen ở trên lầu, nhưng nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả! Anh nói có ghê không?”

Cố Khinh Châu không nghĩ rằng, cô vừa mới đến có hai ngày đã làm quen được với người ở nơi này. Chỉ là, loại làm quen này...

Anh vô cùng nghiêm túc đề nghị cô: “Về sau lúc kết bạn mới, tôi cảm thấy trước tiên em nên trò chuyện những vấn đề bình thường một chút.”

Tránh làm những việc khiến chính mình hoảng sợ.

Mười mấy phút trôi qua, vẫn không có điện, Lệ Tử Xuyến đã sợ thành bộ dạng này, Cố Khinh Châu cũng không thể rời đi.

Hai người ngồi trên giường, hoàn toàn không nói gì.

Một lát sau, Lệ Tử Xuyến nhỏ giọng nói: “Bạn học Cố, nếu không, chúng ta ra ngoài tản bộ đi?”

Cứ ở lại như thế này, cô sẽ phát điên mất, cô luôn cảm thấy một giây sau sẽ có vật gì đó đáng sợ chui ra từ gầm giường hoặc từ trong góc chui ra.

Cố Khinh Châu liếc cô một cái, cứ đợi như thế này cũng không phải là cách hay, hơn nữa lại còn ở một mình cùng cô trong căn phòng đen xì, anh cũng có chút không biết làm thế nào.

Không dám chậm trễ mà đi xuống lầu, Lệ Tử Xuyến thở phào nhẹ nhõm, tuy bên ngoài vẫn là một màu đen kịt như cũ, nhưng ít ra còn có không gian để chạy, cô là nghĩ như vậy đấy.

Chỗ này là gần biển, không khí nóng ẩm. May mà cô thông mình, lúc đến chỗ tủ để giày đã thuận tiện lấy hai tờ quảng cáo thiết bị, có thể lấy ra để làm quạt, cô hào phóng đưa cho Cố Khinh Châu một tờ, Cố Khinh Châu lại có vẻ mặt như hết cách với cô.

Người ta cho cô những tờ này là để cô hiểu rõ hơn về công dụng và công năng của thiết bị, có việc gì thì đều có thể lấy ra xem xét. Ai ngờ cô nhìn cũng không thèm nhìn, lại xem như một đống giấy lộn ném trước cửa ra vào.

Hai người ngồi xuống chiếc ghế ở dưới lầu, Lệ Tử Xuyến biết hơn nửa đêm kéo người ta đi tản bộ thì quá là độc ác, nhưng cô ở một mình thực sự là sợ muốn chết, cho nên chỉ có thể để bạn học Cố uất ức một chút.

Sợ Cố Khinh Châu nhàm chán, Lệ Tử Xuyến nảy lên ý đồ nói chuyện phiếm với anh.

“Bạn học Cố, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Anh đang ngửa đầu nhìn ánh trăng, nghe thấy tiếng cô liền quay đầu lại, môi mỏng khẽ mở: “Chuyện gì?”

“Anh làm đồ ăn ngon như vậy, là người tài giỏi nào truyền lại tay nghề cho anh vậy?”

Bỗng nhiên Cố Khinh Châu ngây người, đúng như anh đoán, có thể khiến cô nảy sinh lòng hiếu kỳ lớn như vậy, ngoại trừ thức ăn thì còn có cái gì đây?

“Không có ai dạy tôi cả.”

Cô giật mình: “Thật hay giả vậy? Anh sẽ không phải người nấu ăn giỏi bẩm sinh đó chứ? Tôi còn tưởng rằng là mẹ anh dạy cho anh từ nhỏ đấy.”

“Tôi sống một mình đã lâu, loại chuyện này cũng là từ từ tìm hiểu, cũng không thể lớn như vậy mà còn để mình đói bụng. Hơn nữa...” Cố Kinh Châu dừng lại hai giây, giọng nói thấp xuống: “Lúc tôi chín tuổi, mẹ tôi đã qua đời.”

Lệ Tử Xuyến nhận ra mình đã lỡ lời, che miệng kinh ngạc.

Dường như không khí xung quanh trở nên đông cứng, cô thấp thỏm mở miệng: “Thật, thật xin lỗi, tôi không biết...”

Anh nở nụ cười, quay đầu nhìn vào mắt cô, mắt cong cong, “Không sao, đã là chuyện từ rất lâu rồi. Chẳng qua tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu ăn, chắc là di truyền từ mẹ tôi. Bà ấy làm đồ ăn cũng rất ngon.”

Lúc Cố Khinh Châu nói đến mẹ anh thì không có quá nhiều cảm xúc. Mặt anh ngược sáng, những đường nét trên khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt kia lại sâu sắc trong trẻo, vô cùng dịu dàng.

Lệ Tử Xuyến mỉm cười: “Sau khi thưởng thức tay nghề của anh, đối với điều này thì tôi không chút nghi ngờ.”

Cô khiến lòng Cố Khinh Châu mềm mại đi mấy phần, anh cười nói: “Mới gặp Tiết Gia Dương một lần mà em đã học được tính xấu của cậu ta?”

“Cái gì?” Cô không hiểu.

“Dồn hết sức lực để khen tôi, chẳng lẽ không phải được Tiết Gia Dương truyền lại sao?” Vậy mà anh cũng biết kể chuyện cười, hỏi: “Khen tôi như vậy, có phải chuẩn bị thường xuyên đến chỗ tôi ăn trực hay không?”

“Còn lâu nhé!” Lệ Tử Xuyến có chút khinh người: “Tôi làm đồ ăn cũng ngon lắm, Thiên Thiên còn nói, ngàn vàng cũng khó mua nổi một bữa cơm của tôi.” 

“Ừm. Đúng là không tệ.” Anh nín cười phụ họa.

“Tôi quyết định, một tuần này đồ ăn của anh tôi bao hết! Nói đi, anh thích ăn cái gì, tôi làm cho anh ăn. Bạn học Cố, đừng chỉ nên ăn không của người ta. Cuối tuần về tới trường học, cho dù tôi viết luận văn có không được tốt thì anh cũng không thể mắng tôi!” Cô phóng khoáng vỗ ngực một cái, ngược lại trong lòng lại tính toán cực kỳ tỉ mỉ kỹ càng.

Cố Khinh Châu nghiêm túc nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tôi không đặc biệt thích một món gì đó cho lắm.”

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô có thể lý giải là anh không kén ăn, nhưng chắc chắn vẫn phải có thứ mình yêu thích hơn chứ. Chỉ là, khi cô nhìn thấy con mắt trong veo thản nhiên của Cố Khinh Châu, trong chốc lát, đáy lòng có một loại tâm tình khó nói thành lời đang chầm chậm chuyển động.

Từ nhỏ anh đã mất mẹ, ai sẽ làm đồ ăn ngon cho anh ăn chứ? Có lẽ đối với Cố Khinh Châu mà nói, đồ ăn chỉ là thứ cần thiết để nhét đầy dạ dày mà thôi.

“Chắc anh phải tự lập từ rất sớm.” Cô xúc động.

“Gần như là vậy, mười sáu tuổi tôi đã dọn ra ngoài ở một mình rồi.”

Lệ Tử Xuyến mở to hai mắt, một lát sau, có lẽ muốn an ủi anh, cô nói: “Vậy tôi thực sự rất hâm mộ anh, lúc tôi mười sáu tuổi cực kỳ nghịch ngợm, mỗi lần về nhà nhìn thấy cha mẹ là thấy phiền, hận không thể sớm dọn ra ngoài để ở cùng bạn bè.”

“Không, phải là tôi hâm mộ em mới đúng.” Giọng nói của Cố Khinh Châu rất nhẹ: “Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, không có người nào muốn tự lập quá sớm. Sống một mình, tất cả đều dựa vào bản thân, không hề tốt đẹp giống như trong tưởng tượng đâu.”

Lệ Tử Xuyến mím môi, tâm trạng phức tạp.

Sau đó, thấy Cố Khinh Châu ngửa người về phía sau, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu luyến nhìn chấm nhỏ trên màn đêm, mặt bên được ánh sáng yếu ớt chiếu lên nhàn nhạt.

“Khi đó, tôi quyết định, nhất định phải học thật giỏi. Coi như không thể trở thành giỏi nhất nhưng nhất định phải nỗ lực.” Anh hơi ngừng lại, khẽ mỉm cười: “Bởi vì, đây có lẽ là điều duy nhất khiến tôi có thể thay đổi tương lai.”

Lệ Tử Xuyến sợ Cố Khinh Châu buồn ngủ, không ngồi với cô nữa, thế là cố gắng chống đỡ tìm đề tài nói chuyện với anh. Nhưng đến cuối cùng, không nghĩ tới người không chịu nổi trước lại chính là cô.

Ngủ được một lúc, bởi vì cô duy trì một tư thế quá lâu nên toàn thân không thoải mái, lúc đổi tư thế có mấy phần ý thức, Lệ Tử Xuyến cảm thấy xung quanh có gió thổi rất thoải mái.