Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 02 Đương nhiên

Căn bản là hắn ngậm lấy đôi môi non mềm của cô, cô dùng tất cả vốn liếng sức lực đẩy thân thể hắn ra nhưng miệng hai người vẫn thiếp ở cùng nhau, chỉ vì hắn cắn môi của cô không buông.

Mộ Sở Văn cơ hồ muốn khóc. Tên tiểu tử này không phải là loại đói khát, mà chính là tên biến thái.

So với miệng tê rần vì bị hôn như bây giờ thì cô tình nguyện bị bóp mông giống như lúc nãy hơn.

"Đủ rồi, Hiểu Triết, dù gì cô ấy cũng là bạn gái của anh hai, đừng làm gì quá đáng." Tên ma sắc vừa bóp mông cô đẩy cửa đi ra, chậm rãi nói.

Môi của Mộ Sở Văn đau đớn mãi không thôi, sắc ma rõ ràng là đang giải thoát cho cô, nhưng không hiểu vì sao cô lại mở miejeng phản bác: "Anh nói bậy bạ gì thế? Tôi chẳng là bạn gái của ai cả."

"Anh ấy vì muốn cho em vào công ty mà cho em một cơ hội xuất ngoại để du học, tình nguyện ở lại giúp anh khai phá và giải phóng các khi vực, em không muốn vì một người phụ nữ mà phủi sạch quan hệ với anh ấy chứ?" Yến Sở bước đến trước mặt cô, ngón tay duỗi ra nắm lấy gáy của cô, phảng phất một giây sau sẽ cắn cô.

Dưới đèn đường sáng như ban ngày, nhìn gần có thể thấy môi cô thấm máu đến đỏ mọng , trong cơ thể hắn nhất thời bùng nổ dục vọng không khống chế được, cúi đầu mút môi của cô, giống như lữ nhân đang khát nước trene sa mạc tham lam hút sạch máu của cô vào trong miệng.

"Đau... quá! Đừng!" Cô hơi quay cổ, thống khổ cầu xin.

Cô không biết hóa ra hôn lại đau như vậy, nhưng là cô xem nhẹ thú tính của Yến Sở, tay kia của hắn sớm dọc theo sống lưng duyên dáng của cô mò xuống dưới sợi dây, cuối cùng không chút do dự thò tay vào quần lót của cô gắt gao chế trụ cặp mông của cô.

Nhưng mà đaya không phải là mục đích cuối cùng của Yến Sở, tay hắn tiếp tục mò xuống dưới sợi dây tìm kiếm ở giữa hai chân của cô, trong lúc đó lướt qua một chỗ lõm xuống cuối cùng tìm được ngọn nguồn ấm nóng, ngón tay dài linh hoạt nhẹ nhàng khuất lên, cũng không nóng lòng trực tiếp tấn công, mà là như gần như xa chỉ day nhẹ, day nhẹ, chạm nhẹ vào lớp thịt non vô cùng mịn màng.

"A... tôi không biết anh đang nói ai, tôi thật sự không có bạn trai, thật đấy. Van cầu anh, đừng như vậy." Cô nỗ lực kẹp chặt hai chân lại muốn ngăn cản bàn tay tà ác giữa hai chân tiếp tục làm ác, kết quả ngược lại biến thành ngăn cản hắn rút tay ra.

Cô căn bản là không biết bọn họ, càng không biết cái người mà gọi là "anh hai" bọn họ đang nói, vì sao lại khiến cho cô phải nhục nhã như thế này ở trên đường?

Tuy rằng là đêm khuya, nhưng trên đường đèn đuốc sáng trưng, vạn nhất có đường qua đường, về sau làm sao cô còn mặt mũi mà gặp người khác chứ?

Na: đính chính lại là truyện này NP, 1 nữ nhưng không phải 3 nam, mà là N nam (số nam chưa xác định), và Na đã đọc sơ qua chương cuối là có tất cả các anh nam cùng xxx với chị nữ9 nhà mình, vậy nên thật sự khuyến cáo cho những ai không đọc được khẩu vị này thì không nên cố... thiện tai!

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Đủ rồi, anh" Đi theo âm thanh trẻ con vừa thét lên, Mộ Sở Văn cảm nhận được một cỗ tức giận đem cô và Yến Sở tách ra.

" Tiểu Triết mất hứng rồi.." Yến Sở miễn cưỡng liếc cậu ta một cái, không hề có cảm giác tội lỗi, hắn đem ánh mắt thợ săn chuyển hướng sang Mộ Sở Văn.

Từ trong mắt hắn cô có thể đọc ra ý còn muốn chiếm đoạt của hắn, toàn thân cô thân run rẩy, khát vọng chạy khỏi nơi này càng mãnh lệt, may mắn là tiếng gọi của thiếu niên tiểu Triết kia đã lấy đi sự chú ý của hắn để cô có cơ hội đào tẩu.

"Anh muốn bỏ qua em đến khi nào? Tình cảm của em nhiều năm như vậy tính là gì?" Cô chạy băng băng về phía trước, nghe đến đoạn hội thoại phía sau càng ngày càng xa thì khóc ra tiếng, ẩn ẩn hiểu được hai người đàn ông này có quan hệ gì.

Em trai thích anh trai, mà anh trai lại tựa hồ như không thích đàn ông, khó trách bọn hắn lại hành động khiến cho người ta giận sôi như vậy.Cô một lòng vừa nghĩ vừa chạy trối chết, suýt chút nữa va phải ô tô đang chạy trên đường, may mắn là đối phương kịp thời phanh lại, bánh xe suýt soát soẹt qua mũi giày của cô.

"Cô không sao chứ?" Người đàn ông trong xe nhô đầu ra quan tâm hỏi.

Mộ Sở Văn lườm anh ta một cái, không dám ở lại lâu, tiếp tục chạy lên phía trước.

Vừa mới lĩnh giáo qua hai người đàn ông xong, giờ phút này nhận thức bên trong cô là "đàn ông" là loài sài lang hổ báo, dù cho giọng nói của người đàn ông bên trong xe có thập phần ôn nhu, nhưng cô cũng không dám một mình cùng hắn nói chuyện ở ngã tư đường  vắng vẻ trong đêm tối hoang vắng như thế này.

Nương theo đèn đường, người đàn ông trong xe nhìn được rõ mặt cô, dù chỉ là thoáng chốc nhìn qua nhưng hắn cũng có thể nhận ra cô.

"Sở Văn? Là Sở Văn sao?" Không được đáp lại, hắn không từ bỏ mà mở cửa xe đuổi theo, vừa hô lớn: "Là Mộ Sở Văn đúng không?"Trong lòng Sở Văn kinh ngạc, bước chân cũng dần dần thả chậm rồi dừng lại.

Thấy cô không chạy thêm, người đàn ông mới thả chậm tốc độ chậm rãi đi về phía cô: "Trễ như vậy sao còn ở bên ngoài? Để anh đưa em về."

Dưới đèn đường, cô dần dần thấy rõ mặt hắn.Hắn là quản lý hệ sinh viên tài năng, tuy rằng bình thường không có cơ hội tiếp xúc, nhưng cô là đứa bé đặc hẹ ngoại ngữ, từng được nhận giải thưởng trên  lễ trao giải có từng gặp qua hắn, ánh mắt của hắn tràn ngập nhu tình để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.

Hắn tên là Yến Minh. Tên của bọn họ có vài phần tương tự, tại sao cô không nghĩ tới  hắn chính là em trai của Yến Sở chứ?

Thoạt nhìn hắn hào hoa phong nhã như vậy, tác phong nhanh nhẹn như vậy, nhưng là em trai của sắc ma thì đây có lẽ chỉ là ngụy trang bề ngoài cho bản chất tà ác của mình mà thôi.

Nghĩ đến Yến Sở xâm phạm trần trụi  đối với thân thể của mình khi nãy, ánh mắt cô đầy sợ hãi nhìn sang Yến Minh, lúc hắn vừa muốn duỗi tay về phía cô thì cô nhanh chóng quay đầu tránh né.

Hiển nhiên Yến Minh cảm thấy không hiểu hành động này của cô, cũng nhanh chóng tiến lên một bước: "Anh là Yến Minh đây. Chúng ta đã từng gặp qua vài lần, em không nhớ sao?"

Đương nhiên cô nhớ được hắn từng là một người chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể chiếm được hàng ngàn trái tim đồng học, nhưng sau khi tiếp xúc với anh trai và em trai của hắn thì cô lại thấy sợ hãi.

Yến Minh đuổi theo cô gần nửa con đường, tính đến chiều cao của hắn hơn cô, sải chân dài hơn cô, vẫn là cô không thể chạy thoát được.

Hắn không quên cô gái ưu tú nhiều lần nhận được giải thưởng vận hội điền kinh, hắn từng chỉ có thể nhìn bóng lưng cô từ xa mà tiếc hận. Vừa rồi vì cô thất hồn lạc phách mà lo lắng.

Lúc Mộ Sở Văn về đã là hai giờ sáng, mọi người trong nhà đều đã ngủ, không có ai phát hiện cô về trễ như vậy.

Cô lẳng lặng nhìn lướt qua cửa phòng của cha và mẹ kế đang đóng lại, bên cạnh còn có phòng của một người em trai không cùng huyết thống với mình cũng đã đóng cửa. Cô nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén đi về phía phòng mình rồi đóng cửa.

Còn chưa bật đèn, cô đã bị bóng người cao gầy trên cửa sổ ôm chầm lấy, tối nay cô đã phải chịu đủ kinh sợ nên liền nhảy loạn lên.

"Em ở trong phòng chị làm gì thế?" Mộ Sở Văn đứng ở cửa, tay tìm được công tắc bật đèn.

Chàng trai trước cửa sổ là con của mẹ kế của cô, tên là Lý Hạc, mới hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai đại học, nhỏ hơn cô ba tuổi.

Bốn năm trước cha cô tái hôn, cậy ta liền theo mẹ mình chuyển đến ở chung nhà với cô.

ngay từ đầu cô cũng cảm giác được ánh mắt của cậu ta nhìn mình không thuần khiết, đây là lần đầu tiên nửa đêm cùng cậu ta ở chung một chỗ lại càng khiến cho cô không được tự nhiên.

"Em đang đợi chị về." Lý Hạc không có ý tốt liếc mắt lên xuống đánh giá quần áo của cô một lượt, tựa hồ nghĩ muốn tìm dấu vết gì đó, rất nhanh liền phát hiện cô không có mang bao.

"Có chuyện gì sao?" Cô vẫn cẩn thận đứng ở ngoài cửa.

"Đây là lần đầu tiên chị về nhà lúc nửa đêm thế này, em có hảo tâm chờ chị ở đây mà chỉ được chị lạnh lùng đáp lại như thế sao?" Lý Hạc nhảy từ trên cửa sổ xuống, lỗ mãng cười đi đến bên người cô, cúi xuống nhìn cô, cảm giác thành tựu.

"Chị mệt chết đi, không tâm tư hầu em tiêu khiển!" Mộ Sở Văn tức giận nghiêng người lôi cậu ta từ trong bóng tối đi ra khỏi phòng, nghĩ muốn nhốt cậu ta ở ngoài cửa, lại đã quên mất cậu đã là nam sinh đại học cao một mét tám rồi.

Cậu ta một tay liền dễ dàng ngăn cản cô đóng cửa, qua khe cửa nghiêm mặt nhìn cô: "Em biết là chị nhìn em thế nào, chỉ là con trai của  mẹ kế thôi! Bất quá ở trong lòng mọi người thì em đúng là cậu bé nghe lời, có hiểu biết, cho dù bây giờ em có cường bạo chị cũng sẽ không ai tin đâu."