Đường Mật
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.
Chương 10 Cô gái ngoan
Nghiêm Giản Kiệt bước lên một bước, bàn tay to luồn ra phía sau nâng eo nhỏ của cô, hai thân thể trần truồng lửa nóng lại dính sát vào nhau, phân thân của hắn giống xúc điện nhanh chóng bành trướng, mà cô cũng bởi vì phản ứng của hắn không tự giác co rụt cửa huyệt một chút, lần co rụt này lại cảm thấy một luồng nhiệt lưu theo cửa huyệt lí chảy xuống.
"Buông... tôi ra!" Cô vô lực đẩy hắn, cửa huyệt lại chảy ra một cỗ dâm dịch khiến cho cô xấu hổ cúi thấp mặt.
"Tôi sao có thể nhìn em ngã lần thứ hai được?" Nghiêm Giản Kiệt hiển nhiên không định sẽ lại buông cô ra, bàn tay to của hắn hơi vội vàng xao động mơn trớn cô đôi mông căng tròn, lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve cặp khít khao non mịn, cuối cùng rốt cục không thể che đậy được ham muốn mà trực tiếp công kích bắp đùi của cô.
"Á..."
biệt thự To như vậy liên tục tràn ngập tiếng kêu ngâm của Mộ Sở Văn, cô vừa mới nếm thử tình ái ngây ngô bằng dương vật thô dài đâm vào bên trong mình, cô bị hắn hành hạ đu loại tư thế, bức cô đến điên cuồng, chưa bao giờ bị miệng tử cung mẫn cảm bị lần lượt xâm nhập như thế, cuối cùng cô không chịu nổi mà ngất lịm.
Cô vừa ngủ dậy, lại phát hiện song tôiy bị trói ở trên đỉnh đầu, mà người làm ra chuyện này chính là kẻ đã cường bạo của cô ngay trước cánh cửa căn biêt thự này.
"Buông ra tôi! Buông ra tôi..." Mộ Sở Văn hét lớn, đột nhiên giậth mình tỉnh dậy mới hát hiện hóa ra là ác mộng.
"Kêu mất hồn như vậy, trong mơ đã làm tư thế SM gì?" thanh âm của Nghiêm Giản Kiệt lập tức làm cô thoát ra hẳn khỏi cơn ác mộng vừa rồi.
"Anh... tên biến thái! Tôi tuyệt sẽ không ở tại nhà của anh!" Cô xấu hổ và giận dữ mắng, trực tiếp nhấc chân lên muốn nhảy xuống giường.
"A..."
Cô ôm lấy thân thể trần truồg chui về ổ chăn, cô chỉ lộ ra một đôi tràn ngập trách cứ trừng mắt một cái nhìn người đàn ông dâm đãng đang nhìn cô cười với mái tóc hất tung rối bời.
Nghiêm Giản Kiệt nhìn cô một lát, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lên: "Em cùng Yến Sở là quan hệ gì?"
"Không..." Mộ Sở Văn định không nói dối, nhưng cô lại trực tiếp phủi sạch: "Chưa từng nghe qua cái tên này!"
Cô đã trốn đi, từ này về sau sẽ không bao giờ gặp lại tên sắc ma kia nữa!
"Nói như vậy, hai người quả thật đã có chuyện gì rồi!" Hắn chắc chắn nói, trong giọng nói lộ hết bất mãn ghen tuông của hắn ra.
"Anh không cần nói xấu tôi! Tôi chẳng qua chỉ mới làm ở công ty của hắn có một ngày, tôi đã tạm nghỉ việc rồi!" lời Mộ Sở Văn vừa thốt ra lâp tức phản lời nói dối lúc nãy.
"Một ngày này giữa hai người nhất định đã xảy ra không ít chuyện, hắn định tố cáo em lấy trộm văn kiện cơ mật của công ty, nếu em đáp ứng đến làm ở công ty của tôi thì tôi có thể giúp em loại bỏ phiền toái này." Nghiêm Giản Kiệt nghiêm trọng nhìn cô, nếu như không phải là Nghiêm Minh Lệ đã gọi cho hắn một cuộc điện thoại thì hắn còn tưởng rằng cô gái này hắn nhất định chiếm trọn rồi, không ngờ đã có người theo dõi con mồi của hắn.
"Tôi không thèm tới cái địa ngục công ty của các người! Trả quần áo lại cho tôi!" Cô phẫn uất hướng hắn quát, đảo mắt một lượt thấy quần áo quen thuộc ở bên mép giường liền nhanh chóng bổ nhào qua chộp chê lên trên người.
"Em quên mất lần gần đây mặc xong quần áo có kết quả ra sao rồi sao?" Nghiêm Giản Kiệt đến gần bên giường, mặt mỉm cười, sự hung ác nham hiểm trong ánh mắt lại không thể che hết tức giận của hắn.
Nghe vậy, Mộ Sở Văn kinh sợ dừng động tác lại, quần jeans mới kéo được đến trên đầu gối, lộ hơn phân nửa cặp đùi trắng noãn, thoạt nhìn hết sức ái muội.
"Anh đã nói nếu đáp ứng anh xong thì anh sẽ nói mật mã cho tôi biết! Anh không được lật lọng!" Cô cắn răng nhìn hắn chằm chằm *, trong mắt toàn là bất lực cùng bất đắc dĩ.
"Tôi cũng không hề hứa là khi nào thì nói cho em biết." Nghiêm Giản Kiệt cúi người tới gần cô, ý cười mang theo nguy hiểm bắt được cạp quần jean củ cô làm bộ muốn kéo xuống dưới, Mộ Sở Văn khẩn trương nắm chặt quần, chỉ là sức lực của cô vô phương đối đầu với sức lực của một người đàn ông.
"Đừng như vậy, tôi... Tôi còn... Đau..." Cô xấu hổ đỏ mặt rũ mắt xuống, cắn răng xấu hổ nhìn chằm chằm drap giường.
Nghiêm Giản Kiệt nhịn không được cong lên khóe miệng, cô thẹn thùng phản ứng làm hắn từ đáy lòng nảy sinh trìu mến, đồng thời cũng thu tay lại không lại không để cô khó xử.
"Đến của tôi công ty còn có thể làm việc chung với Lệ Lệ, hơn nữa tôi nghĩ là đối với em như vậy cũng sẽ tốt hơn, nhất là từ đây em có thể thoát khỏi dây dưa với Yến Sở, như thế nào?" Hắn đưa ra một đề nghị mà thoạt nhìn thật sự không những vô hại mà còn có lợi cho cô.
"Tôi... Lo lắng một chút." Cô không dám từ chối thẳng mặt, chỉ có thể yếu đuối tranh thủ kéo dài thời gian, nhưng như vậy cũng không thể làm hắn vừa lòng.
Nghiêm Giản Kiệt nắm cằmc ủa cô, như cười như không nói: "Tôi không đưa ra lời đề nghị với em, mà là nói cho em biết quyết định của tôi mà thôi."
Na: Chương sau lại gặp Yến Sở:))
Thật vất vả mới đợi được đến lúc Nghiêm Minh Lệ tan ca trở về, Mộ Sở Văn cuối cùng đã có thể hướng cô ấy để cầu cứu rồi, thế nhưng lại bị Nghiêm Giản Kiệt đánh đòn phủ đầu.
"Lệ Lệ, bạn của em đang muốn nghỉ ngơi, không nên quấy rầy cô ấy, hôm nay cô ấy đã gặp chuyện đả kích lớn, anh đã an ủi cô ấy cả một ngày rồi." Hắn mặt không đỏ tim không đập mà dối trá giải thích, một bên giả vờ nư đang đỡ Mộ Sở Văn nằm xuống, lại âm thầm dùng sức đè cô xuống, nói ở bên tai cô: "Nếu Lệ Lệ biết tôi thượng em, con bé nhất định sẽ khiến cho cha mẹ bức tôi cưới em, như vậy được chứ!"
"Anh..." Cô muốn đứng lên, nhưng thân yếu ớt với lực đè ép hai vai lực khiến cô không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
"Cô gái ngoan, nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi còn phải rửa sạch chứng cứ còn sót lại trên người đã, so với việc bị bọn họ bức em cưới tôi thì tôi nguyện ý chờ đợi đến lúc em tự nguyện gật đầu." Nghiêm Giản Kiệt làm bộ lơ đãng lướt qua môi của cô một cái rồi mang theo đắc ý mà rời đi.
Mộ Sở Văn không có phản bác, bất đắc dĩ chỉ có thể oán hận nhìn hắn rời đi, tưởng thừa dịp hắn tắm rửa sẽ chạy trốn, vậy mà lại gặp Nghiêm Minh Lệ ở ngay trước cửa.
"Tớ... tớ quên mang theo ít đồ nên phải quay về lấy." Cô nhanh nhạy nảy ra một cái cớ.
Nghiêm Minh Lệ nghi hoặc xem xét hành lý cạnh chân cô, còn chưa mở miệng nói gì mà cô đã vội vàng giải thích: "Lúc tớ đi rất vội nên mặc hơi ít quần áo thôi."
"Tớ đi cùng với cậu, anh tớ nói hôm nay cậu rất mệt..." Nghiêm Minh Lệ tiến lên giúp cô xách hành lí, cô lại nghiêng người tránh đi.
"Không cần, tớ không làm phiền cậu..." Vừa nói xong, thân thể của cô còn có chút không vững, may là có hành lý bên cạnh để cô chống tay đỡ, cô xoay người đỏ bừng mặt nói: "Nếu cậu nói mật mã để ra ngoài thì tốt rồi."
"Ôi! Chết thật, tớ quên nói cho cậu biết, chính là đảo ngược lại mật mã lúc đi vào!" Nghiêm Minh Lệ nói, định thay cô ấn mật mã, nhưng cô đã nhanh tay hơn bấm xong mật mã chuẩn bị tông cửa chạy ra ngoài..
Chính là cô không biết người đàn ông cô không muốn nhất nhìn thấy nhất lúc này đang đứng ở ngoài cửa chuẩn bị nhấn chuông cửa, cô vửa mở cửa ra tức khắc lui về bên trong biệt thự đóng sầm cửa lại.
Đã đoán được phản ứng này của cô, Yến Sở liền nhẫn nại ấn chuông cửa, hắn biết cho dù cô không mở cửa thì chủ nhân của ngôi biệt thự cũng tới mở.
Vì không hiểu mô tê gì nên Nghiêm Minh Lệ đi ra mở cửa, Mộ Sở Văn còn chưa kịp trốn đi liền bị bắt rồi.
"Anh là ai? Buông Văn Văn ra!" Nghiêm Minh Lệ hướng về phía người đàn ông đột nhiên vào nhà này mà hô lớn, người ta lại mắt điếc tai ngơ, trực tiếp túm lấy Mộ Sở Văn đi ra ngoài, cô đành phải vừa chạy hướng phòng tắm kêu anh trai nhanh chạy ra để giúp đỡ.
Yến Sở nheo lại mắt liếc về phía Nghiêm Minh Lệ: "Trong phòng này còn có đàn ông! Xem ra bên cạnh cô luôn không thiếu đàn ông nhỉ!"
"Tôi sẽ không tới cái công ty địa ngục đó làm việc đâu! Tuyệt đối không!" Cô cực lực muốn rút tay về, nhưng cuối cùng chỉ là làm cổ tay của mình đau mà thôi, nhớ tới buổi sáng ở công ty nơi mật thất dưới cầu thang bị hắn nhục nhã như vậy, cô hoảng sợ nói: "Tôi đang ở nhà của bạn tôi! Nếu anh không buông tay tôi sẽ kêu người!"
"Muốn kêu người thì cô cứ kêu, cô xách hành lý định trốn chạy đi đâu?" Yến Sởkhông quan tâm đến chỗ đau của cô, không cho cô cơ hội phản kháng nhét cô vào bên trong một chiếc màu đen dài đang dừng trên đường, bên trong có bốn người.
Đợi đến khi Nghiêm Giản Kiệt quấn khăn tắm đuổi theo ra đã không còn nhìn thấy bóng người rồi.