Muốn Ở Cạnh Anh

Muốn Ở Cạnh Anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 5 : Nghe vậy

Nghe vậy, Diệp Dĩnh Lam lại một lần nữa nở nụ cười, nuốt tất cả những điều khó chịu. Cầm lấy tay Tô Kỷ Thánh, đi vào trong nhà.

Đứng nhìn lén ở cầu thang, chứng kiến từ đầu đến cuối, nam tử trẻ tuổi nhìn vẻ mặt Diệp Dĩnh Lam, cuối cùng nhịn không được cười rầu rĩ, bước đi ra.

Cô ấy thực sự thú vị, làm sao có thể biến hóa nhiều biểu tình phong phú như vậy chứ?

Nhìn cô khiến cho hắn nghĩ tới mèo con, bề ngoài nhìn có vẻ mềm mại, nếu sờ lông nó, cổ họng nó sẽ phát ra thanh âm thỏa mãn hạnh phúc; nhưng một khi chọc giận nó, nó sẽ không khách khí trưng ra móng vuѴ, cào ngươi một phen.

Hắn đi ra khỏi góc khuất, đứng ở bên cạnh nhà Diệp gia, vỗ vỗ cánh cửa bằng đồng đã bị hỏng.

“Nếu cô luôn phát tiết cảm xúc như vậy, cánh cửa này cần phải gọi người tới xem.”

Nhặt lên chiếc khăn voan trắng bị cô làm rơi trước cửa, đưa lên chóp mũi, ngửi được một mùi nước hoa nhẹ, nhẹ nhàng đem nó cất vào trong túi, đưa mắt nhìn cửa Diệp gia, hắn có thể tưởng tượng cuộc sống náo nhiệt sau này.

“Mong giúp đỡ nhiều hơn, hàng xóm tốt.”

Hắn quay người bước trở lại thang máy, trên mặt vẫn là một nụ cười thoải mái.

“Lonely Hearts Club” là nơi Diệp Dĩnh Lam tụ họp cùng hội “khăn tay” của cô, cũng là nơi các cô góp vào cùng nhau mở một quán cà phê nhỏ. Nhưng “Lonely Hearts Club” cũng không phải là tên chính thức của nó, mà là các nàng lén đặt biệt danh thân mật. Bởi vì nhóm họ đều còn độc thân, mong muốn tình yêu quý tộc cổ áo màu hồng, trái tim cô đơn là đặc điểm chung của họ.

Chỉ có một nam giới trong nhóm, Lương Thư Bình, cũng là người phụ trách quán cà phê này.

Bất kể thời điểm nào, Lương Thư Bình luôn luôn sạch sẽ và tươi cười thần thiết, đeo tạp dề kẻ sọc, lắng nghe đám cổ đông các cô bực tức. Hắn cũng là một người đàn ông nam tính tuấn tú, nhưng hắn có thể duy trì quan hệ bạn bè thân thiết với những nữ nhân này, càng trở thành “khăn tay giao chi nhất” (nghĩa là người luôn lắng nghe, chia sẻ ý mà J); về tầm nhìn của mình và tình yêu của họ, sẽ không có cảm giác có gì khúc mắc, tuyệt không cảm thấy cái gì sai biệt.

Thu nhập của quán cà phê rất ổn định, doanh thu cùng lên kế hoạch hoạt động theo sự tăng trưởng ổn định đều do Lương Thư Bình vạch ra và trở thành ngoại trưởng thanh toán của họ; Mà các cô cũng hay tới nơi này tụ tập với danh nghĩa kiểm tra đến thị sát sản nghiệp, nhưng trên thực tế là tới uống đồ uống miễn phí, giết thời gian và tìm một đối tượng tốt.

Đêm nay Diệp Dĩnh Lam cũng báo sẽ đến, lấy di động rủ tất cả thành viên câu lạc bộ tới nói chuyện với cô, bởi cô chán nản tột độ, cần ai đó để nói chuyện, nếu không cô phát điên mất! Lúc này, bạn bè chính là nguồn ủng hộ tốt nhất.

Diệp Dĩnh Lam đáng thương ngồi vào trước quầy bar, nhìn vào cốc cà phê Lương Thư Bình chuẩn bị cho cô. Anh chuyên chú lấy một lọ nhỏ đổ sôcôla thành bọt bơ lên phía trên, tạo thành một hình vẽ thủ công xinh đẹp.

“Cuộc sống nên lãng phí ở những thứ tốt đẹp”, đó là phương châm mà anh theo đuổi, bởi vậy ngay cả khi lớp sôcôla kia chỉ tồn tại trong một phút đồng hồ, anh vẫn tận tâm hết sức làm ra tạo hình đẹp nhất.

“Sao vậy Dĩnh Lam? Không phải mới đi Nhật Bản về sao? Sao lại có bộ dáng sầu khổ thế kia?” Lương Thư Bình thanh lịch đẩy cốc cà phê tới trước mặt cô.

“Bình, anh không biết đâu, tôi thật đáng thương, vị trí quản lý bị bay mất…” Diệp Dĩnh Lam ai oán nói: “Không những thế, còn bị biến thành trợ lý đặc biệt, bán mạng cho cái kẻ xấu xa cướp đi vị trí của tôi.”

“Cũng không tệ, không phải vẫn là được thăng cấp sao?” Lương Thư Bình một bên bắt tay vào làm đồ uống cho một khách hàng, chuẩn bị một trái anh đào tươi ngon ướt át trang trí bên cạnh cốc, một bên nói chuyện cùng cô.

“Một chút cũng không tốt! Tên kia dựa vào đi nước ngoài về, làm như ghê dớm lắm, nhìn đã thấy ghét.” Diệp Dĩnh Lam đưa lên miệng nhấm nháp chất lỏng đăng đắng.

Đột nhiên, một đôi tay bịt mắt cô lại, một mùi hương Kenzo nhẹ nhàng tự nhiên phả vào chóp mũi.

“Lâm Úy Lệ! Ngươi đủ rồi đó!” Diệp Dĩnh Lam quát, chỉ có cô nàng mới thích làm trò này.

Quả nhiên, một dung nhan diễm lệ xuất hiện trước mắt cô. Lâm Úy Lệ cười vui vẻ, khiến Diệp Dĩnh Lam cũng nở nụ cười theo, cô trọc tức nhéo nhéo chóp mũi của Úy Lệ.

“Cậu không phải bay tới Hồng Kông sao?” Diệp Dĩnh Lam nghi hoặc hỏi.

Lâm Úy Lệ thoải mái ngồi xuống, không khách khí cầm cốc của Diệp Dĩnh Lam một hơi uống sạch, khiến cho Diệp Dĩnh Lam có chút không hài lòng. Mà Lâm Úy Lệ lại in ở má cô một nụ hôn ngọt ngào.

“Người ta vừa mới về nhà, nghe Tử Tử nói cậu tìm tớ, tớ liền lập tức chạy như bay tới đây báo danh, người ta uống của cậu một ngụm thì cũng đâu có vấn đề gì lớn nhỉ?” ^ ^

Lúc này, lại có thêm ba cô gái ngồi xuống bên quầy, mối người trên tay cầm một bó hoa, nụ cười tươi sáng; Diệp Dĩnh Lam và Lâm Úy Lệ thấy mấy cô tới, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

“Này, nữ nhân, quà đâu?” Lão đại Lâm Tử Phong không khách khí hỏi. “Đừng nói với ta rằng ngươi đi Nhật Bản về mà không mang được một món quà cho chúng tan ha.”

Lộ Kinh Hoa vươn qua, dịu dàng nắm lấy tay Lâm Tử Phong, ý bảo khẩu khí cô nàng không cấn phải ác liệt như vậy. “Tiều Lam nhất định là có tâm sự nên mới tìm chúng ta, cậu đừng như thế chứ.”

Vẫn là Kinh Hoa ôn nhu nhất, không hổ là giáo viên tiểu học. Diệp Dĩnh Lam nhào vào lòng cô, hít lấy mùi hương trên người cô, vẫn là mùi nước hoa Givenchy nhẹ nhàng thoảng mùi cam.

“Tiểu Lam, cậu sao vậy? Tớ nhớ lần trước cậu nói trở về sẽ được lên chức mà, sao lại có bộ dạng mất hứng thế này?” Khương Vân Âm tò mò hỏi.

Vừa nghe thấy câu hỏi của Vân Âm, khuôn mặt Diêp Dĩnh Lam lại suy sụp xuống, làm cho người khác cảm thấy khó hiểu.

“Cơ hội đó, không còn nữa!” Diệp Dĩnh Lam ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng. “Bị một lính nhảy dù từ Anh về lấy đi, tớ còn trở thành trợ lý đặc biệt của hắn. Ta chết mất.” Cô nắm úp sấp lên quầy bar khiến Lương Thư Bình bật cười.

“Đừng tức giận. Vậy cậu đi Nhật Bản về không gặp được gì đặc biệt sao? Tiểu Hoa đổi đề tài.

“Tớ nhớ rõ cậu nói muốn có cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ, thế nào, có hay không?” Lâm Úy Lệ khẩn cấp tiếp lời, đôi mắt sáng ngời đầy tò mò.

Trên mặt Diệp Dĩnh Lam liền xuất hiện một rạng mây đỏ, ngượng ngùng gật đầu.

“Khai mau, khai mau, nếu không chờ xem, bọn tớ xử lý cậu như thế nào.” Ba người kia kích động như muốn nắm lấy cổ cô.

Diệp Dĩnh Lam xấu hổ nhẹ nhàng kể lại chuyến đi tới Nhật Bản của mình, làm thế nào mà cô gặp một hoàng tử đẹp trai ở pub, có một đêm lãng mạn như thế nào, cho tới khi nói về cảnh lãng mạn kích tình, ba nữ nhân bên cạnh nghe cũng đỏ mặt. Ngay cả Lương Thư Bình cũng không giấu được ý cười, ly thủy tinh trong tay cũng thiểu cht nữa rơi xuống.

“Này uy, bạch mã vương tử kia trông như thế nào? Lâm Úy Lệ hào hứng hỏi, cô rất hứng thú với đề tài này. Sauk hi chấm dứt một khoảng thời gian thống khổ, cảm thấy hết hy vọng với nam nhân, cô liền nóng lòng muốn thử loại trò chơi không vướng bận trách nhiệm gì này.

Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.