Muốn Ở Cạnh Anh

Muốn Ở Cạnh Anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 4 : Tiếng chuông

Tiếng chuông tan học trường tiểu học An Quốc vang lên báo hiệu đã hết một ngày học. Tô Kỷ Thánh đeo cặp sách lên vai ung dung bước ra khỏi lớp. Tô Chí Uy đang đứng tực vào lan can đợi, thấy cậu đi ra, khuôn mặt đang khẩn trương liền rạng rỡ, cao hứng phấn chấn chạy lại.

Tô Kỷ Thánh giống như dỗ chó con, sờ sờ đầu hắn, tiểu người hầu tới đón hắn về nhà. Vật phẩm có giá đặc biệt.

Muốn quản lý một gia đình thực không đơn giản, việc gì cũng phải tính toán kỹ càng.

Nếu không, chi tiêu hàng tháng sẽ bị thiếu hụt, rất không tốt. Cậu còn hy vọng, hàng tháng có thể tiết kiệm một khoản tiền cố định, nếu không, nhìn vào cách tiêu tiền mà không thèm xem giá của dì, sao có thể giữ được của hồi môn và tiền vốn ban đâu chứ?

“Em muốn ăn caramen!” Tô Chí Uy không chút khách khí mở miệng.

Lời hắn cuối cùng nhận được cái nhìn xem thường của Tô Kỷ Thánh. “Lấy tiền ra, ta mua cho ngươi.”

Vừa mới dứt lời liền thấy Tô Chí Uy chu miệng lên, ai oán nhìn hắn.

Tô Kỷ Thánh nhéo mặt hắn, tức giận nói: “Được rồi, nua cho ngươi là được chứ gì, cùng lắm thì trở về bắt cha ngươi trả lại tiền.”

Cùng lúc đó, điện thoại trong ba lô Tô Kỷ Thánh vang lên, cậu hồ nghi lấy điện thoại di động ra. Kỳ quái, dì chạy theo mốt mua di động cho cậu, tám năm chưa từng đổ chuông, hôm nay đột nhiên reo lên, cư nhiên có người gọi tới tìm?

“Này, là Tô Kỷ Thánh, ai thế ạ?”

“Là ta, Quách bá bá.” Đầu dây bên kia là giám đốc xí nghiệp Phương Trí – Quách Quốc Chính, nghe giọng ông có chút mỏi mệt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Tô Kỷ Thánh sáng lên: “Có việc gì sao, bá bá?”

Quách bá bá là trưởng bối thân thiết của người cha vô duyên đã khuất. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, khi ấy cậu mới hai tuổi thì được người dì mới hai mươi tuổi mang về, một mình nuôi cậu. Quách bá bá vẫn thường viện trợ khá nhiều cho hai người, ngay cả công việc hiện tại của dì cũng là do Quách bá bá đề cử. Nếu không, dì chẳng qua chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, sao có thể trực tiếp vào làm việc ở tập đoàn Nghị Dương?

“Aiz… là thế này. Hôm nay công ty thong báo điều động nhân sự, kết quả…” Quách Quốc Chính có chút ấp úng.

Tô Kỷ Thánh nghe bác nói vậy, trong lòng liền hiểu. Sáng nay khi ra khỏi nhà, dì nói tối nay muốn mở tiệc chúc mừng, xem ra là không mở được rồi.

“Dì không được chọn, phải không ạ?”

“Bá bá không giúp được…”

“Đừng lo, bá bá giúp đỡ người dì lỗ mãng này của cháu cũng rất vất vả. Sau này còn phải phiền bá bá nhiều hơn.” Tô Kỷ Thánh còn nhỏ mà đã thành thạo trả lời. Trên thực tế, người dì này mấy năm qua đã gây cho bá bá không ít phiền toái, cũng khiền cho bá bá vất vả nhiều rồi.

“Kỷ Thánh ngoan, tối trở về, giúp bá bá an ủi dì nhé, được không? Quách Quốc Chính tinh tế dặn dò. Ông thực sự lo lắng tính tình Diệp Dĩnh Lam cao ngạo sẽ nhất thời nghĩ quẩn mà làm ra chuyện gì đó.

“Vâng, cháu biết rồi.”

Tô Kỷ Thánh sẽ thở dài sau khi đã cúp máy. Thôi thì tối nay làm nhiều món ngon một chút, giúp dì bớt giận. Dì cả đời mỗi lần giận đều ăn, ăn ngon, tâm tình tự nhiên sẽ thoải mái, cũng sẽ quên được mấy chuyện không vui.

Để cho dì thật thoải mái một bữa đi.

Cậu lại thở dài. Cái ví tiền này sẽ mất máu lớn đây, hy vọng dì sớm một chút tìm được phiếu cơm dài hạn, thanh toán hai tiền lương sẽ dư dả hơn một.

Tô Chí Uy lắc lắc tay hắn, đem hắn trầm tư tỉnh táo trở lại. Tô Kỷ Thánh nhìn Tô Chí Uy đang bĩu môi, biết tính nhẫn nại của hắn đã hết, đôi mắt ánh lên nét cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hai tiểu hài tử liền cùng nhau đi về hướng siêu thị.

Tô Kỷ Thánh xoa bóp lòng bàn tay Tô Chí Uy. Kỳ thực, chỉ cần hỏi Tô gia thúc thúc một chút là biết được chức vị của dì vì sao lại có biến hóa, nhưng chắc chắn Tô gia thúc thúc sẽ không can thiệp vào chuyện này, ông luôn có tác phong tự do, sẽ không can thiêp vào bấn đề nhân sự của công ty chi nhánh.

Quên đi, theo mệnh trời, làm nhân viên cũng được, tất cả để thuận theo tự nhiên. Tô Kỷ Thánh cười cười, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách đem dì gả ra ngoài mới đúng.

Diệp Dĩnh Lam tuyệt vọng đá vào vách cửa sắt. Dù sao căn hộ này cũng không có ai ở, mượn chút phát tiết bực mình cũng không sao, nếu không đá hỏng cửa nhà mình, chẳng những phải đền tiền sửa, Kỷ Thánh còn có thể giận dữ với cô; Xui xẻo của cô, chi bằng để cho cánh cửa này gánh chịu.

Phát tiết xong, cô thỏa mãn điều hòa lại nhịp thở, đi về hướng cửa nhà mình; Còn chưa kịp ấn chuông, Tô Kỷ Thánh đã mở cửa ra, tưoi cười nghênh đón.

“Kỷ Thánh bảo bối…” Vừa nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cháu, mắt Diệp Dĩnh Lam đột nhiên đỏ lên, lệ đảo vòng quanh mắt.

Chính nhờ có nụ cười ngọt ngào của Kỷ Thánh khích lệ, cô mới có tự tin đối mặt với những thách thức công việc. Có lẽ ở trong mắt mọi người, Kỷ Thánh chỉ là một tiểu hài tử, phải dựa vào cô, nhưng trong lòng cô hiểu được, chính là Kỷ Thánh đã tạo cho cô dũng khí.

“Cháu biết hết rồi. Vào nhà đi…” Tô Kỷ Thánh làm nũng kéo Diệp Dĩnh Lam vào nhà. Đã lớn tuổi so với nhiều người, nhưng người này so với trẻ con như hắn còn trẻ con hơn.

“Kỷ Thánh…” Diệp Dĩnh Lam mang theo nức nở, gắt gao ôm lấy cháu trai của mình. “Dì vốn có thể được bổ nhiệm vào vị trí quản lý, nhưng không hiểu sao tự dưng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá hỏng! Còn hại dì trở thành trợ lý đặc biệt của hắn…”

Cô thương tâm nhìn Tô Kỷ Thánh, thấy cậu lấy khăn giấy ra đưa cho cô, chờ cô lau nước mắt xong, yêu thương in trên má cô một nụ hôn.

“Trong lòng con, dì vĩnh viến là tuyệt nhất.”

Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.