Muốn Ở Cạnh Anh

Muốn Ở Cạnh Anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 35 : Viện mồ côi

Viện mồ côi, phòng viện trưởng. Ánh hoàng hôn của ngày tàn từ khung cửa sổ chiếu nghiêng vào phòng càng khiến cho không gian thêm tĩnh mịch.

Tổ Kỷ Thánh vẻ mặt trang trọng ngồi đối diện với viện trưởng: “Mong viện trưởng đáp ứng yêu cầu của cháu.”

Trần viện trưởng kéo kính mắt xuống,lúng túng  nhu nhu thái dương: “Kỷ Thánh, yêu cầu của cháu viện trưởng rất khó nhận lời, cháu đã có dì chiếu cố chăm sóc, cháu không cần phải sống trong viện mồ côi, cháu hẳn là cũng hiểu được nơi này chắc chắn không thể chăm sóc cho cháu như dì cháu được.”

Trên môi Tô Kỷ Thánh lộ ra một nụ cười bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng: “nếu  viện trưởng không đáp ứng cho cháu, vậy Kỷ Thánh phải gia nhập đội ngũ lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”

Viện trưởng nâng mí mắt, lại đeo kính lên: “Tiểu tử! Cháu uy hiếp ta?”

“Cháu tin viện trưởng hiểu được, cháu có nỗi khổ riêng.”

“Ta sẽ dành thời gian nói chuyện cùng cháu, cháu tốt nhất nói cho rõ ràng, nếu không ta sẽ mời luật sư liên lạc với dì cháu, mời cô ấy đến giải quyết chuyện của cháu.” Trần viện trưởng nghiêm trang nói.

“Lưu cháu lại, đối với bọn nhỏ có rất nhiều lợi ích, cháu có thể làm gia sư cho bọn chúng; Đồng thời, cháu cũng có tiền tiết kiệm, thực sự sẽ không phải tiêu tốn nhiều tiền của viện.”

“Không phải vấn đề này.” Trần viện trưởng thở dài. “Tiền không phải vấn đề trọng điểm, mà phải làm rõ lý do của cháu, đây mới là vẫn đề chúng ta phải bàn bạc.”

“Cháu mệt mỏi rồi. Để qua hai , ba ngày rồi nói sau vậy.” Tô Kỷ Thánh không quay đầu lại đi ra khỏi văn phòng viện trưởng.

Viện trưởng Trần viện mồ côi nhìn theo bóng dáng của cậu, khẽ nhếch  động khóe miệng. Mình đã đem đứ trẻ này làm hư. Mấy năm qua, Kỷ Thánh thường lui tới viện chơi đùa cùng bọn trẻ, nhân viên trong viện từ trên xuống dưới hán đều quen thuộc, quả thật đem nơi này thành hậu viện của hắn. Thì ra đây cũng là kế hoạch của hắn! Hắn đã có kế hoạch đến ở nơi này, không nghĩ sẽ quay lại chỗ dì hắn.

Nghe lời kể của hắn trước kia, dì hắn cực kỳ yêu thương hắn, hết tâm hết sức cung cấp đầy đủ mọi thứ cho hắn, nhưng vì sao lúc này hắn lại muốn rời bỏ dì hắn? Việc này ông nghĩ không ra.

“Kỷ Thánh, Kỷ Thánh! Ngươi phải nói cho rõ ràng đã!” Ông hướng về phía bóng Tô Kỷ Thánh cao giọng hô.

“Cháu không rảnh!” Tô Kỷ Thánh quật cường trả lời, chân bước nhanh.

Viện trưởng là người tốt, chỉ là hay dài dòng. Tô Kỷ Thánh chắc chắn ông sẽ không đuối nó đi, nó sẽ mặt dày ở lại đây vài ngày đã!!!

Vào buổi chiều của ba ngày sau, khi Tô Kỉ Thánh xách theo một cái túi plastic không chủ ý đi vào cửa viện, đột nhiên túi trong tay cậu bị một người từ phía sau giữ chặt.

Cậu nghi hoặc quay lại nhìn.

Trước cửa cô nhi viện Tô Chấn Nhạc giữ chặt tay Tô Kỉ Thánh, vừa lòng khi thấy trong mắt Tô Kỉ Thánh thần sắc kinh ngạc.

“Lên xe. Tiểu hỗn đản.” Tô Chấn Nhạc ý bảo muốn cậu lên xe. Tô Kỉ Thánh bất đắc dĩ thở dài.

“Cháu muốn bị bắt lên xe……”

Tô Kỉ Thánh lại thở dài, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo lên xe, cước bộ chậm rãi, cậu nhu thuận ngồi ở ghế lại phụ, lắc lắc bả vai nhìn Tô Chấn Nhạc vừa ghé vào ghế lái.

“Chú làm sao mà biết cháu ở chỗ này?”

“Cháu cho là có thể giấu được chú sao?” Tô Chấn Nhạc không đáp cười hỏi lại.

“Đúng vậy, chú là lão hồ ly, cháu đây là tiểu hồ ly như thế nào đấu lại được chú?” Tô Kỉ Thánh dùng sức đem chính mình ngã dựa trên lưng ghế, thở dài. “Nói đi, cháu lộ ra sơ hở ở chỗ nào?”

“Chú từ trong túi của Uy Uy tìm được một phong thư, bên trên viết rõ địa chỉ chỗ này. Cháu cũng biết từ nhỏ Uy Uy chính là cái miệng rộng, nó nói cho chú biết cháu thường nhận được thư từ nơi này, có khi cháu một mình đột nhiên ko thấy đâu. Sau đó, luôn một mình ngơ ngác nhìn phong thư ngẩn người. Cho nên trực giác của nó nói cho nó biết, địa chỉ này không đơn giản, thừa dịp cháu không chú ý lục được một cái giấu ở trong sách giáo khoa.” Tô Chấn Nhạc đưa cho cậu một ly Côca. “Cháu đi không nói gì cả, nó nhìn phong thư rồi ngẩn người”

Tô Kỉ Thánh kinh ngạc nhìn. Tiểu Uy tiểu trư vì cậu ngẩn người?

“Cháu không biết Tiểu Uy xem cháu làm thần tượng, đối với cử chỉ của cháu toàn  bộ nhớ rõ chặt chẽ sao?” Tô Chấn Nhạc nhéo hai má cậu. “Còn có, cháu không muốn biết xem tình hình dì cháu gần đây sao? Cháu là  tiểu tử không lương tâm.”

Tô Kỉ Thánh chột dạ cúi đầu. Kỳ thật hắn có thể tưởng tượng được cá tính Diệp Dĩnh Lam yêu khóc, nhất định vì cậu rời nhà trốn đi mà khóc lóc ầm ĩ, bất quá có dượng tương lai bồi dì hẳn là không có việc gì. Cậu áp chế khổ sở đang phát sinh trong lòng.

“Chú nghĩ  đầu cháu biết được kết quả thế nào, sau đó quyết định xử trí cháu như thế nào.” Tô Chấn Nhạc đầu ngón tay ở tay lái nhảy lên, môi mang một chút cười.

Tô Kỉ Thánh tâm nhất hoành, dù sao đều bị đánh, còn có cái gì không thể nói ra đây?

“Cháu rời đi, đối với dì, còn dượng nữa mới là tốt, hai người bọn họ là có thể hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của hai người, không có cháu đây làm bóng đèn chướng mắt.”

Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.