Muốn Ở Cạnh Anh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Muốn Ở Cạnh Anh Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.
Chương 33 : Đây là chị gái của em
Phạm Hán Đình đẩy cửa phòng Kỉ Thánh ra, cũng không bật đèn lên, nương theo ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam ngồi ở trên giường của Kỉ Thánh ngơ ngác nhìn ảnh chụp Tô Kỉ Thánh, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua khuôn mặt Tô Kỉ Thánh trong ảnh.
Mọi tấm ảnh chụp Tô Kỉ Thánh đều được cô đặt ở trên giường, trông thật hỗn độn, có những tấm từ khi Kỉ Thánh mới sinh ra, bi bô tập nói, chập chững tập đi, còn có những tấm đầy đủ các biểu hiện của hắn, có cười, có vui, có buồn, có giận, tất cả đều được lưu giữ lại trong ảnh……
Phạm Hán Đình ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, để cho Diệp Dĩnh Lam mềm mại tựa vào trong ngực anh.
“Đây là chị gái của em, sau khi anh rể qua đời, lúc Kỉ Thánh trong đám tang bộ dáng rất lạ, bình tĩnh không giống như những đứa nhỏ sáu tuổi khác, kiên cường đến nỗi làm cho em muốn khóc…..”
Cô chỉ vào tấm ảnh chụp to nhất, ở trong cả khoảng không gian màu đen chỉ có duy nhất một vầng sáng, thân mình nho nho của Tô Kỉ Thánh đứng phía trái ảnh, đôi mắt không tình cảm nhìn về phương xa ko biết tên, cảm xúc yên lặng, giống như thời gian cũng theo hắn mà ngưng lại.
Diệp Dĩnh Lam nhặt lên một tấm ảnh khác. Bên trong là Tô Kỉ Thánh đeo cặp sách, trên lưng tươi cười sáng lạn đi về phía cổng trường, còn vẫy vẫy tay về phía người chụp ảnh, không nhìn ra một tia sợ hãi nào.
“Đây là ngày đầu tiên Kỉ Thánh đi học tiểu học, từ một người bình tĩnh dị thường khôi phục lại thành bộ dáng của một tiểu hài tử bình thường, anh xem nó cười lên nhìn thật đáng yêu. Nhưng để khôi phục lại sức sống như vậy, đứa nhỏ này đã tốn một khoảng thời gian rất dài….”
Diệp Dĩnh Lam khóe môi bật ra sủng nịch ý cười, Kỉ Thánh chính là bảo bối dễ thương nhất thế giới này đối với cô!
“Đây là khi hắn mới sinh ra, anh rể chụp rất nhiều ảnh, cái này vừa vặn là những lúc hắn uống sữa, còn đây là khi hắn đi học……” Cô cứ nói xong lại lấy ra một tấm khác. “Đây là ảnh khi hắn lên bục nhận thưởng, Kỉ Thánh rất giỏi, ngay từ khi còn nhỏ đã luôn là người cầm cờ đi trước, mà tham gia diễn thuyết ở trường lúc nào cũng đạt giải nhất, bất kể là thi đọc, thi viết văn đều rất giỏi……”
Diệp Dĩnh Lam nhìn đứa cháu nhỏ trong ảnh, đôi mắt ẩn chứa lệ quang, ngón tay dừng lại trước tấm ảnh của Tô Kỉ Thánh. Trong ảnh Tô Kỉ Thánh vẻ mặt khinh đời bộ dáng đơn độc dựa lưng vào con lạc đà, mặc trang phục dân tộc, đầu đội mũ dân tộc thâm màu rám nắng, trong ánh mắt lóe lên ý cười bướng bỉnh……
“Anh xem, Kỉ Thánh là tiểu soái ca đó a! Nghe Tiểu Uy nói trong trường học có rất nhiều tiểu nữ sinh coi Kỉ Thánh là thần tượng.” Diệp Dĩnh Lam đem những tấm ảnh như là vật quý, đối với Phạm Hán Đình nói xong, liền đem ảnh chụp ôm vào trong ngực.
Phạm Hán Đình ôm vai Diệp Dĩnh Lam, lẳng lặng nghe cô kể chuyện về Kỉ Thánh.
“Khi em vừa nhận nuội Kỉ Thánh, mang hắn về đây, hắn buổi tối luôn ngủ không được……” Diệp Dĩnh Lam suy nghĩ trở lại sáu năm trước.
Khi vừa mang Kỉ Thánh trở về, hắn chỉ luôn im lặng ở một bên, nhìn Diệp Dĩnh Lam, ánh mắt tuy rằng trước sau đều là trầm tĩnh, nhưng Diệp Dĩnh Lam có thể cảm nhận được, mỗi khi cô đứng dậy, đồng tử của Kỉ Thánh sẽ luôn xuất hiện một tia kinh hoàng. Mà phát hiện này làm cho cô hiểu được, kỳ thật tâm trí Tô Kỉ Thánh vẫn chưa theo cha mẹ chết đi mà mất đi tri giác, hắn vẫn đối với thế giới quanh mình có những phản ứng nên có.
Sau đó cô tiến lên ôm lấy tiểu Kỉ Thánh, vỗ vỗ đàu hắn. “Kỉ Thánh ngoan, dì phải đi làm để kiếm tiền để nuội con, con cùng kia ở lại trong nhà nha.”
Khương Vân Âm lúc này tiến đến ôn nhu an ủi tiểu Kỉ Thánh, để cho Diệp Dĩnh Lam an tâm đi làm.
“Kỉ Thánh ngoan, dì Dĩnh Lam thứ Hai, thứ tư đi gia sư Tiếng Anh, thứ ba, năm, sáu làm thêm tại của hang tiện lợi ở ngõ gần chỗ chúng ta, cháu ngoan ngoãn, hết giờ dì sẽ mang cháu đi tìm dì Dĩnh Lam nhé.”
Khương Vân Âm là mẫu người lý tưởng hiền thê lương mẫu. Tính tình uyển chuyển hàm xúc liền cùng với Lộ Kinh Hoa trở thành bảo mẫu của Tô Kỉ Thánh.
“Hôm nay là thứ Năm, dì Dĩnh Lam làm ca từ 7h đến 11h.” Tô Kỉ Thánh nhìn chằm chằm vào Khương Vân Âm.
“Được được, Kỉ Thánh ngoan, một chút nữa chúng ta đi thăm dì có được không, dì Dĩnh Lam phải đến đó làm việc, không phải đi chơi, cho nên, chúng ta không thể đi làm phiền dì.” Khương Vân Âm cùng Tô Kỉ Thánh ngoắc ngoắc ngón tay.
Chỉ cần Tô Kỉ Thánh không tranh cãi ầm ĩ, cô sẽ mang theo nó đi tới xem bộ dáng công tác của Diệp Dĩnh Lam. Nhưng bởi vì Tô Kỉ Thánh nhu thuận lại phi thường trưởng thành sớm hơn tuổi, bởi vậy Khương Vân Âm cơ hồ mỗi ngày phải mang theo tiểu tử này đến chỗ Diệp Dĩnh Lam làm việc.
“Tiểu Kỉ Thánh, dì Vân Âm hôm nay phải làm đồ chua Cao Ly, cháu có muốn học không ?”
Làm gia sự là sở trường của Khương Vân Âm, bởi vậy những khi cô chiếu cố Tô Kỉ Thánh, cô luôn dạy cho hắn làm một ít món ăn đơn giản; Mà cô cũng kinh ngạc phát hiện, Tô Kỉ Thánh ở trong phương diện nấu nướng tựa hồ có hứng thú thật lớn, lại còn có tài năng bẩm sinh, một lớn một nhỏ ở tại phòng bếp chơi đùa thật khoái trá.
“Dì Vân Âm, đã mười một giờ rồi!”
Tô Kỉ Thánh sau khi nhìn đồng hồ đặc biệt sốt ruột nhắc nhở Khương Vân Âm, cậu muốn mang theo hộp cơm nhỏ này cho Diệp Dĩnh Lam làm bữa ăn đêm, cho dù có là khi trời đổ mưa to, người khác cũng không có biện pháp ngăn cản quyết tâm ra khỏi nhà của cậu. Hơn nữa cậu mỗi lần đều dùng lời lẽ hùng hồn đầy thuyết phục nói rằng Diệp Dĩnh Lam làm việc nhiều nhất định sẽ mệt mỏi, đói bụng, nhât định phải ăn vài thứ để bổ sung thể lực mới được!
Nếu Khương Vân Âm quyết tâm lấy lí do “Tiểu hài tử buổi tối không nên ra khỏi nhà” để không cho cậu đi ra ngoài, cậu cũng sẽ tự mình mang theo chìa khóa đi ra ngoài, vì muốn nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam vui vẻ ăn đồ ăn cậu làm, sau đó đợi cho đến mười hai giờ có giao ban, lại đi theo Diệp Dĩnh Lam tản bộ về đến chỗ ở.
Sau khi đã cho Tô Kỷ Thánh đi ngủ, Lưu Tử Phong giữ chặt Diệp Dĩnh Lam lại, vẻ mặt trầm trọng nhìn cô.
“Dĩnh Lam, Siêu lão nhân có nói, nếu cậu còn tiếp tục vắng mặt trong lớp của ông ta, ông ta sẽ cho cậu nghỉ thi luôn đó. Tốt nhất ngày mai cậu đi báo mặt một cái, đồng thời nghe một chút vấn đề trọng điểm trong kỳ thi sắp tới.”
Diệp Dĩnh Lam trợn mắt: “Được rồi, ngày mai tớ đành phải xin nghỉ ở chỗ làm.”
“Dĩnh Lam, cậu còn giữ ý định đi nước ngoài du học không? Tớ nhớ rõ cậu từng nói muốn ra nước ngoài học thêm về kinh doanh.”
Lưu Tủ Phong hỏi. Khi mới quen biết Diệp Dĩnh Lam, đã nghe cô tuyên bố nguyện vọng to lớn, muốn sang Mỹ vác được bằng MBA trở về. Nhưng bây giờ, thấy cô cả ngày chỉ lo đi làm công, ngay cả việc học của chính mình cũng bị cô cho xuống vị trí thứ hai, không tránh khỏi có chút lo lắng cho cô.
“Tớ không đi.” Diệp Dĩnh Lam quả quyết nói. “Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng mà, đối với tớ bây giờ mà nói, việc chiếu cố thật tốt cho Tô Kỷ Thánh mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu.”
“Chia tay với học trưởng cũng là vì lý do này sao?” Lưu Tủ Phong hỏi tiếp. “Mọi người đều đang bàn tàn về việc này, nhưng sao Diệp Dĩnh Lam cậu lại gạt bọn tớ. Vì sao a? Hơn nữa, cậu và học trưởng không phải đã yêu nhau được ba năm, cũng đã thảo luận đến vấn đề hôn nhân, không phải sao?”
“Đó là chuyện trước kia, không cần đề cập tới nữa.” Diệp Dĩnh Lam dựa lưng vào tường ngồi xổm xuống, dùng tóc che đi vẻ mặt khổ sở của mình, tuy rằng cô nói ra là vân đạm phong khinh, nhưng tình cảm đã bỏ ra, không phải chỉa nói vài ba câu là có thể buông xuôi hết được.
“Bọn tớ đã chia tay từ ba tháng trước. Bởi vì anh ta cho rằng, tớ chỉ quan tâm tới công việc mà xem nhẹ anh ấy, anh ấy không thể hiểu được. Anh ấy muốn tớ phải lựa chọn giữa công việc và anh ấy.
“Nhưng là cậu vì Kỷ Thánh mới bận rộn làm công, ang ta không rõ sao?” Lưu Tử Phong không thể tin thấp giọng hỏi.
“Anh ây cũng đề cập với tớ chuyện trước khi đính hôn, nhưng tớ thẳng thắn nói với anh ấy, Kỷ Thánh sẽ đi theo tớ.” Diệp Dĩnh Lam cưỡng chế chua xót trong cổ họng, ngẩng đầu cười cười. “Nhưng mà học trưởng nói, anh ấy không muốn một cô gái có con riêng đi theo, muốn tớ đem Kỷ Thánh tiễn bước, tớ không thể đáp ứng điều kiện này, cho nên bọn tớ liền chia tay.”
Khi bạn đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình, bạn phải ghi nhớ các nhân vật, thông tin về họ, hoài bão, lịch sử, sắc thái hay các tình tiết hình thành nên lối sống qua mỗi câu chuyện. Có thể là hơi nhiều nhưng dần dần não bộ sẽ ghi nhớ được hết nhờ sự rèn luyện theo thời gian.