Chậm Chậm Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Chậm Chậm Yêu Duyên phận cũng chia thành hai loại, khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Hoặc ngược lại, chính là nghiệt duyên. Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Chương 19 : Nhìn cô gầy như thế
“Ngon lắm, em không biết là anh còn có cái tài này đấy.” A Muội híp mắt cười nói, thật lòng mà khen anh một câu. Cô tự nhận mình nấu ăn không tệ, làm một người vợ hiền biết ra phòng khách vào nhà bếp chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng bây giờ xem ra tài nghệ nấu ăn của mình không bằng anh rồi.
“Em thích là được rồi, từ từ mà ăn, ăn nhiều một chút, em dạo này hơi gầy đấy.” A Cánh dịu dàng quan tâm nói, tay không ngừng gấp thức ăn vào trong chén của cô. Nhìn cô gầy như thế, anh thật không quen chút nào, nhiều hơn là cảm giác đau lòng và bất lực.
“Ừ.” A Muội cúi đầu đáp nhẹ một tiếng, cũng che giấu đi sự dao động ở trong mắt, bây giờ cô rất muốn khóc, thì ra cảm giác có người quan tâm đến mình lại hạnh phúc đến như thế.
Nhưng thức ăn vào bụng chưa được bao lâu thì từ bụng truyền lên từng trận đau đớn, gương mặt của A Muội phút chốc trở nên tái nhợt, cô vội đưa một tay ra đặt lên bụng, cắn chặt môi để cố chịu đựng cơn đau này, chờ mong nó nhanh trôi qua. Nhưng cuối cùng một cảm giác chua sót dâng lên đến cổ, cô vội đứng dậy, vọt nhanh vào nhà tắm, nôn hết những gì mới ăn xong ra, nôn ra cả nước dịch mà chưa chịu dừng cảm giác buồn nôn này.
A Cánh cũng vội vàng chạy vào theo, ở sau lưng cô mà vỗ vỗ nhè nhẹ, anh lúc này không rõ cảm giác của mình là như thế nào, chỉ biết im lặng ở bên cạnh cô. Nhận thấy cơn buồn nôn của cô đã dừng lại, anh nhanh chóng rót ra một ly nước đưa đến trước mặt cô.
Nhận lấy ly nước lọc anh đưa đến, cô im lặng súc miệng, muốn làm sạch đi cái vị chua trong khoang miệng này. Nhưng khi muốn đứng lên thì đầu lại choáng váng, trước mắt cô tối sầm lại, không thấy rõ gì cả, cả người lung lay muốn ngã. Anh hoảng hốt ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào lòng.
Choáng váng qua đi cô lại muốn nôn, trở mình ngồi xổm xuống, nôn tất cả nước dịch vào bồn cầu. Còn anh chỉ biết ở phía sau vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, lại đưa ly nước cho cô súc miệng. Anh một mực im lặng ở bên cô, không thắc mắc, không nghi ngờ hỏi bất cứ câu gì.
Nhìn anh im lặng như thế, cô chỉ cười chua sót. Lúc phát hiện mình đang ngây ngốc ngồi ở phòng khách, cô đã phát hiện tập hồ sơ bệnh án của mình để trên bàn đã bị sê dịch, cô biết chắc có người đụng đến nó, nhìn những biểu hiện kỳ lạ của anh hôm nay, cô đã biết là ai xem qua nó rồi.
Vậy anh sẽ thương hại cô sao? Anh thương hại cô cũng được, bây giờ cô muốn ích kỷ một lần, cô không muốn cô đơn chờ chết, cô muốn có người ở bên cạnh cô, mà người có thể cho cô điều đó cũng chỉ có một mình anh mà thôi.
Anh đỡ cô đến bên giường nằm xuống, nhìn cô xanh xao yếu ớt ở trên giường bệnh, anh không khỏi đau lòng. Anh có thể làm gì đây khi chỉ có thể bất lực nhìn cô chịu đau đớn như thế? A Cánh nắm chặt lấy nắm đấm, cúi đầu che giấu đi cảm xúc lúc này. A Muội nhìn anh như thế, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của anh giật giật nhẹ, A Cánh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong đó là vô vạn những điều muốn nói nhưng lại không một tiếng động phát ra. Cuối cùng A Muội cũng là người phá vỡ sự trầm lặng này.
“Anh biết rồi sao?” Giọng nói yếu ớt cất lên, mang theo nồng đậm chua sót và không cam lòng.
“Hãy để anh ở bên cạnh em được không?” A Cánh không trả lời vấn đề của cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, giọng nói dịu dàng cùng tha thiết nói.
A Muội giật mình nhìn anh, sau một lúc cô mới phản ứng lại, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. A Cánh cũng không muốn từ bỏ ý định của mình, anh phải ở bên cạnh cô, cùng cô chịu đựng những ngày đau khổ này, dù cho, dù cho. . . . .
“Làm vợ anh đi.” A Cánh kiên định nói, anh muốn cho cô một danh phận, nếu cô ra đi, anh sẽ là người ngày ngày nhớ đến cô, không để cho cô phải chịu sự cô quạnh không hương khói. Dù mười tám năm nay cô vẫn sống trong đau khổ, nhưng anh chỉ xin mấy ngày còn lại này sẽ mang đến cho cô ấm áp và yêu thương, không phải “thương hại” mà là “tình yêu”. Anh biết không có gì là vĩnh viễn nhưng vào giây phút này trở đi, tình cảm mà anh dành cho cô lại là “chân thành”.
“Anh thương hại em sao?” A Muội bi thương nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ mang theo nét tổn thương. Đã biết anh sẽ vì thế mà thương hại mình nhưng khi chính tai chính mắt nhìn thấy, mới chân chính cảm nhận được nó có bao nhiêu là khó chịu. Không phải đã muốn một lần ích kỷ giữ chặt lấy anh bên người sao, vậy vì sao còn cảm thấy đau lòng?
“Có thương hại cũng không đến lượt em.” A Muội nghe thế lập tức trợn mắt nhìn anh trân trối, em đã như thế rồi anh cũng không thể dịu dàng chút sao? A Cánh đón lấy ánh mắt u oán của cô, miệng khẽ cười, cúi đầu, ở bên tai cô trầm giọng: “Em thương hại anh đi, hãy cho anh được làm chồng em, gả cho anh được không, vợ?”
Giọng nói nỉ non của anh vang lên ở bên tai, hơi thở nóng ấm của anh phả lên một bên mặt của cô vừa ngưa ngứa, lại tê dại, phút chốc mặt cô đã đỏ lên giống như tôm luộc rồi. Nhưng khi nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, cô không nên ích kỷ như thế, cô sao có thể ích kỷ chiếm lấy anh đây, điều đó chỉ làm anh khổ sở mà anh khổ sở cũng chính là cô khổ sở, cô sẽ luyến tiếc phần tình cảm ấm áp mà bấy lâu cô vẫn luôn khao khát này mất thôi. A Muội lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Như thế thật bất công với anh, em không muốn, em không muốn vì sự ích kỷ của mình mà làm chậm trễ anh, em. . . .”
A Cánh đánh gãy lời nói tiếp theo của cô: “Con người luôn luôn sẽ có lúc ích kỷ vì bản thân mình, anh xin em hãy ích kỷ chiếm lấy anh đi, đừng chối bỏ anh, được không?”
Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình. Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết Tiểu Thuyết Ngôn Tình.