Chậm Chậm Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Chậm Chậm Yêu Duyên phận cũng chia thành hai loại, khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Hoặc ngược lại, chính là nghiệt duyên. Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Chương 18 : Anh sợ
Anh sợ mình không chịu nổi cái đau mất đi người mình yêu nhất đó, cho nên nhân cơ hội tình cảm chưa phát triển mạnh mẽ mà bóp chết nó từ trong trứng nước sao, vậy còn cô thì sao? Những ngày cuối đời này vẫn lui thủi một mình, một mình chờ đợi cái chết đang đến gần. Nếu cô có người quan tâm yêu mến thì sẽ không phải đơn bạc đi lang thang trên đường như giờ phút này rồi. Anh cũng sẽ vì sợ mình đau lòng mà rời xa cô sao? Không, anh không thể để cho cô một mình chống chọi với nó, ít nhất lúc này hãy để cho anh ở bên cạnh cô đi, dù cho sau này anh sẽ phải mất cô, anh cũng không muốn phải ân hận vì lúc này mình lùi bước.
Anh thương hại cô sao?
Anh không biết cảm xúc lúc này của mình có bao nhiêu là tình cảm chân thật thương cô, bao nhiêu là cảm xúc thương hại cô. Nhưng anh biết, nếu lúc này anh bước qua con đường kia, đi đến bên kia đường, đi đến bên cạnh cô, anh sẽ được ôm cô gái bé nhỏ ấy vào trong lòng mà yêu thương mà đau lòng với cô. Thương cô cũng được, tội nghiệp cô cũng được, anh chấp nhận đón nhận cái đau của người ở lại đó. Bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, người con gái yếu đuối lại luôn tỏ ra kiên cường kia.
Không kịp đợi đèn chuyển hẳn sang đỏ, anh băng nhanh qua đường khiến cho không ít xe đang dần hạ tốc độ vì đèn sắp chuyển màu mà thắng gấp một trận, không ít người chửi hành động dọa người này của anh, nhưng anh mặc kệ, anh muốn đi đến bên cạnh cô, bên cạnh cô gái đã bắt cóc trái tim của anh đi mất tiêu rồi.
Cô đang đứng ngẩn người, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, để làm gì, cô chỉ biết ngây ngô nhìn mọi thứ xung quanh ở trước mắt, không có mục tiêu cố định, chỉ nhìn mà thôi, mà cũng không có hình ảnh nào lọt vào mắt cô. Bên tai nghe rất nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, cũng nghe thấy một trận tiếng động chói tai lúc này, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, ngây ngốc mà nhìn, hy vọng sẽ có một ai đó đến kéo cô ra khỏi tình trạng nguy hiểm này, nhưng lại khổ sở nhận ra một sự thật, cô không có ai để kéo mình đi.
Đột nhiên có người chộp lấy vai của mình, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn, lại ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, người con trai mà cô lần đầu gặp mặt đã yêu, cũng chính là người đã chấp nhận tình cảm bốc đồng của cô để rồi bị cô đẩy ra thật xa. Vì sao anh lại ở đây, không phải khi đó anh đã rất tức giận mà bỏ đi rồi sao, anh cũng đã nói sẽ không muốn gặp lại cô kia mà?
Anh thở hổn hển, cố hít thở lấy một hơi cho ổn định lại hơi thở của mình. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, vươn hai tay ra ôm chầm lấy cô vào trong lồng ngực vững chắc của anh, nhẹ giọng ở bên tai cô mà nói giống như một lời thì thầm:
“Chúng ta về nhà thôi.”
***
Cô ngây ngốc bị anh kéo đi, không rõ mình leo lên xe anh như thế nào, cũng không nhớ mình đi cùng anh đến siêu thị ra sao, trong mắt cô chỉ có bóng hình người con trai đang kéo tay mình đi về phía trước, nhìn bóng lưng của anh, nhìn đầu anh quay đi ngoái lại tìm kiếm đồ mình cần mua, lâu lâu anh cũng sẽ ngoái đầu lại nhìn cô, hỏi cô muốn ăn món gì, đôi khi cũng chỉ là ngoái lại cho cô một nụ cười dịu dàng mà cô hằng ao ước.
Sau mấy tiếng ngây ngốc như vậy, cô chợt tĩnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang ngồi ở trong phòng khách nơi cô đang ở, bên tai còn nghe thấy tiếng dao thớt va chạm nhau, tiếng nước sôi trên bếp. Cô mấy móc quay đầu nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn lại mang tập dề viền ren màu tím chấm bi nho nhỏ đang loay hoay nấu ăn thì cô lại nhoẻo miệng cười không phúc hậu, nhưng khóe mắt lại ươn ước vì xúc động.
Anh là xuống bếp vì cô mà nấu ăn đấy.
Cô chỉ im lặng nhìn anh loay hoay với những mớ rau thịt ở dưới bếp. Cô hôm nay cũng không đẩy anh đi, không nháo, không ầm ĩ, bởi vì cô thật sự sợ cảm giác cô đơn này. Hai người thân nhất của cô đã không cần cô nữa rồi, cô hiện tại rất cần ai đó quan tâm mình, sẽ đau vì mình, là ai cũng được, cô rất cần một vòng tay để dựa vào nhưng chẳng có ai chịu giơ tay vì cô cả. Cô tham lam phần dịu dàng này của anh, dù là thương hại cũng được nhưng chỉ một lần này thôi, hãy để cô tham lam một lần này thôi, có được không?
Cơm rất nhanh đã dọn lên, lúc này bụng cô réo lên ầm ĩ, cô thế mới phát hiện ra đã bao lâu rồi mình mới ăn được một bữa chính thức gọi là ăn này? Cô không nhớ nữa, chỉ đơn giản không thèm ăn mà thôi, khi đói quá mức sẽ kiếm gì đó ăn qua loa cho qua bữa, cô biết như thế sẽ hại bao tử, trường kì sẽ sinh ra bệnh về đường ruột, nhưng đối với một người sắp xong như cô sẽ quan tâm đến thứ này sao? Nhưng bây giờ nhìn những món ăn đang bốc hơi nóng và tản ra một trận mùi thơm như vậy bày ra trước mắt, không khỏi kích thích khẩu vị của cô, cố nuốt nước miếng xuống, cô muốn chờ anh cùng ngồi ăn với mình.
“Chậm thôi, kẻo nóng đấy. Sao? Ngon chứ, vừa ăn không?” Nhìn cô nôn nóng húp lấy một muỗng canh súp lớn vẫn còn bốc hơi nóng như thế, anh không khỏi lo sợ cô sẽ bị bỏng mất, vội vươn tay ra ngăn cản cô lại, muốn cô thổi nguội một chút rồi hẳn dùng. Sau đó lại không nhịn được mà muốn biết cô thấy nó như thế nào. Anh đã rất lâu rồi mới xuống bếp, lần đầu tiên vì một người mà nấu ăn, trong lòng không khỏi khẩn trương, anh rất sợ không hợp khẩu vị của cô.
Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình. Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết Tiểu Thuyết Ngôn Tình.