Chậm Chậm Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Chậm Chậm Yêu Duyên phận cũng chia thành hai loại, khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Hoặc ngược lại, chính là nghiệt duyên. Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Chương 15 : Còn chưa về
***
“Cô ấy vẫn chưa trở lại sao?” A Cánh nhìn bác gái chủ nhà hỏi. Anh đi đã đến đây nhưng không thấy cô, đoán rằng cô chắc vẫn còn ở chỗ bãi biển kia chưa về nhà, nhưng bác gái chủ nhà lại nói cô đã về nhà được hai hôm rồi, sáng nay mới đi ra ngoài nhưng chưa có về. Anh lại lái xe chạy quanh thêm mấy vòng nhìn xem có gặp cô không như không thấy. Anh đến nhà cô trước buổi trưa, bây giờ đã gần xế chiều anh quay trở lại mà cô cũng vẫn chưa về, thật ra cô đi đâu chứ?
“Còn chưa về.” Bác gái chủ nhà cũng không rõ cô đi đâu.
“Bác biết cô ấy đi đâu không?” A Cánh không nhịn được hỏi.
“Không rõ nữa, nhưng nhìn thần sắc của nó dường như rất vui, tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn ra nó đang vui vẻ. Haiz, mà dạo này trông con bé gầy lắm cơ, không biết có chuyện gì đang xảy ra với nó nữa.” Bác gái chủ nhà thở dài, lắc đầu nói.
Gầy đi sao? Cô ấy không phải bị bệnh chứ, một người tròn tròn như cô ấy mà người ngoài nhìn vào nói gầy chắc chắn là có chuyện rồi. Rốt cuộc cô đang giấu giếm chuyện gì mà anh lại không biết đây?
“Vậy bác có thể mở cửa để cháu vào ngồi chờ cô ấy được không?”
“Muốn chờ A Muội sao? Cũng được.” Bác gái chủ nhà nói xong liền xoay người vào trong lấy chìa khóa, trên đường đi lên lầu ba cũng không quên nói chuyện với anh: “A Cánh này, không phải bác nói con nha, A Muội nó hiền lành lại dễ thương, là một cô gái tốt đấy, con đừng bỏ qua nó, sau hối hận không kịp. Dạo này hai đứa giận nhau đúng không, cho nên A Muội mới tránh cháu như thế đấy. Làm cảnh sát như cháu, bận nhiều việc chắc không có thời gian cho con bé nên nó dỗi chứ gì. Con bé này cũng thiệt là. . . . Người trẻ tuổi thật là rắc rối, như bác ngày xưa, ông nhà. . . . ”
Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp đứng nghe kể chuyện thời trẻ của bác gái chủ nhà. Anh đúng là chưa hề đặt chân đến nhà cô bao giờ, nhưng từ lúc cô chơi trò mất tích thì dường như anh là khách quen của bà chủ nhà rồi. Lúc đó anh mới phát hiện ra, thì ra mình lại nổi tiếng đến như thế, cả nhà bà ai cũng biết anh là “bạn trai” của cô. Theo như bà nói, A Muội thường xuyên nhắc đến anh với nhà của bà ấy. Bác chủ nhà thấy cô một thân một mình không lui tới với ai, tính tình cũng tốt, bà thương nên hay rủ cô đến nhà chơi, theo thời gian cũng thân thiết hơn, đương nhiên giữa một đám phụ nữ ngồi lại với nhau, đề tài nào mà không nói ra, chuyện cô theo đuổi anh cũng là đề tài mà bà quan tâm nhất đấy, biết anh cũng không lạ.
Nhìn căn phòng của cô đang ở, tuy khá nhỏ nhưng rất ấm cúng, đồ đạc tuy không nhiều nhưng rất thực dụng. Anh ngồi trên ghế salon, mở tivi đợi cô về. Nhưng chưa đến mười phút lại phát chán, đứng lên muốn đến tủ lạnh tìm chút đồ uống, lúc đi ngang qua bàn, ống quần vướng vào mấy cuốn sách làm chúng rơi xuống. Anh cúi xuống nhặt chúng lên, lại phát hiện ở giữa một cuốn tạp chí có kẹp một bao bì lạ, nhìn màu hình như là giấy đựng giấy tờ của bệnh viện. Vốn anh cũng không muốn để ý nhiều, nhưng khi cầm tất cả lên lại vô tình rơi ra một tờ giấy. Anh phiền chán lại nhặt nó lên, lại phát hiện tờ giấy này đặc biệt bị lem, giống như bị nước làm lem vậy.
Miệng khẽ cười, cũng đang rảnh rỗi, anh đưa mắt đọc nội dung bên trong nhưng chưa đến một phút, nụ cười kia không thể giữ lâu được nữa. Anh kinh hoảng nhìn thật kỹ kết luận ở cuối tờ giấy: Ung thư phổi thời kỳ bốn. Ai bị ung thư phổi thời kỳ cuối chứ, không thể nào là cô ấy được, người khỏe mạnh như cô ấy sao có thể, sao có thể. . . . Nhưng ba chữ đề tên bệnh nhân “Chu A Muội” rõ ràng như thế, anh làm sao có thể tự lừa gạt mình đây? Nhìn thời gian khám bệnh là cách đây hơn hai tuần, là cái ngày cô mất tích, vậy mà anh lại cho cô là đang chơi trò mất tích với mình.
“Đáng chết?” Anh tức giận muốn đấm chính mình một cái.
Những điều này đã giải thích vì sao cô ấy lại lạ như thế, rõ ràng đêm đó, trong mắt cô khi nhìn thấy anh có vui mừng, lại mang theo nhàn nhạt bi thương. Rõ ràng nghe đến anh đồng ý làm bạn trai cô, trong mắt của cô đã thể hiện sự vui mừng nhưng lại nói lời đau đớn cự tuyệt anh. Anh quả thật không hiểu, người con gái theo đuổi anh điên cuồng suốt một năm, nay đã đạt được như ý nguyện, rõ ràng có cao hứng nhưng lại mang theo nét bi thương, lại cố tình kiên quyết đẩy anh đi xa. Anh không hiểu vì nguyên nhân gì cô lại có thể thay đổi thành một người khác như vậy, thì ra là do kết quả xét nghiệm này.
Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình. Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết Tiểu Thuyết Ngôn Tình.