Chậm Chậm Yêu

Chậm Chậm Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Chậm Chậm Yêu Duyên phận cũng chia thành hai loại, khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Hoặc ngược lại, chính là nghiệt duyên. Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

Chương 17 : Đây là khu phố nhỏ

Mặt trời đã dần xuống núi, anh không thể cứ ngồi ở trên xe mà cố quan sát ở hai bên đường để tìm kiếm bóng dáng của cô được nữa. Buồn bực anh dừng hẳn xe ở bên vệ đường, tay đấm mạnh vào vô lăng, vô lực gục đầu áp vào bánh lái, đầu nghiêng qua nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, sau một lúc ngây người, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra trong lúc vô thức anh lại đi đến nơi mà lần đầu tiên cô dây dưa mèo nheo kéo anh đi chơi với cô, cô bảo là “hẹn hò” đấy.

Anh xuống xe, bước lên vỉa hè, mặc kệ xe đậu ở đó có bị phạt hay không.

Đây là khu phố nhỏ rất tấp nập khách du lịch ghé đến, sản phẩm ở đây hầu như là đồ thủ công, sản phẩm làm ra đặc biệt tinh xảo và rất có hồn. Hôm đó cô mặc một chiếc áo sơ-mi màu tím nhạt ngắn tay, mặc một chiếc váy ren màu đen ngang đầu gối. Tiết trời hơi se lạnh, cô quàng chiếc khăn choàng cổ ren mỏng màu tím than, hai tai đeo hai bông ren rất ấm màu trắng, trông có vẻ hơi trẻ con. Vóc người cô hơi tròn tròn, dáng không cao nhưng nhìn cô rất đáng yêu, đi bên cạnh cô anh luôn có cảm giác đang dẫn con gái đi chơi vậy, cho nên thái độ anh lúc đó quả thực không tốt lắm. Nhưng dường như cô không nhận ra, bằng chứng là cô luôn cười híp mắt kéo anh đi đông đi tây một hồi lâu, không ngừng ríu rít nói rất nhiều chuyện cho anh nghe. Lúc này nghĩ lại, anh cũng không tài nào nhớ nổi cô đã nói những gì với anh lúc đó nữa.

Anh chậm rãi đi đến ngay đèn đường, chờ đèn đỏ bật lên để đi qua bên kia. Khẽ nhếch môi cười khi nhớ lại gương mặt của cô lúc đó. Cô cứ bám chặt lấy tay anh không buông, cả người như muốn đu luôn ở trên cánh tay của anh. Hành động của cô dẫn đến rất nhiều ánh mắt của người cùng đứng chờ đèn, anh cố gắng gỡ tay cô ra, nhưng cô sống chết không buông ra. Cô đáng thương ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn vào mắt cô anh chỉ thấy sự bất an và lo lắng trong đôi mắt to tròn luôn chỉ biết cười đó. Lúc này anh mới biết thì ra cô rất sợ khi băng qua đường một mình.

Cô sợ cảm giác không an toàn đi xuyên qua các làn xe, cô sợ nếu mình đi chậm một bước thì khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh mà cô vẫn còn đi ở giữa đường thì làm sao? Cho nên mỗi khi băng qua đường, cô thường giống như bị ma đuổi ở phía sau mà chạy rất nhanh để đi qua phía bên kia đường. Hành động này của cô chứng tỏ cô luôn có cảm giác không an toàn, cô luôn luôn sống trong cảm giác không an toàn như thế, anh thật không thể tưởng tượng ra khi bé cô đã từng chịu đựng qua đả kích như thế nào để rồi mới có cảm giác bất an như thế cho đến bây giờ? Hiện tại cô đang trong tình cảnh như thế, liệu cô sẽ ra sao, sẽ tìm một góc nào đó ngồi khóc sao?

Anh ngước đầu lên nhìn, lại lắc đầu, do mãi suy nghĩ mà anh quên cả nhìn đèn đường, lại bỏ lỡ cơ hội để băng qua bên kia rồi, đèn đã chuyển sang màu xanh, anh chỉ có thể đứng đợi một lần nữa mà thôi. Hiện tại anh cũng không biết đi đâu để tìm cô, cô cứ muốn trốn tránh như thế mãi sao?

“A Muội?” A Cánh giật mình khi nhận ra bóng dáng mình đang tìm kiếm, cô đang đứng lẫn trong nhóm người ở bên kia đường. Anh không nhìn lầm, tuy người con gái đó có gầy đi chăng nữa nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là cô, từ lúc nào anh lại có thể chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cô ở trong đám người qua lại như vậy?

Anh nôn nóng muốn băng nhanh qua bên kia đường, muốn đi thật nhanh, thật nhanh đến bên cạnh cô, người con gái trầm lặng đang đứng trước cửa tiệm bánh ngọt đưa mắt nhìn ra đường, không biết cô có thể nhận ra anh đang đứng bên đây đường nhìn sang cô không? Nhìn cô hiện tại quả thật đúng như lời bác gái chủ nhà nói, cô thật hốc hác, thật là gầy. Anh thích nhìn thấy cô, một Chu A Muội tròn tròn bụ bẫm hơn, nhìn cô lúc đó rất hoạt bát, rất tràn đầy sức sống, mà cô bây giờ lại phảng phất bi thương cùng cô đơn tịch mịch. Nhìn cô như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, anh thật sợ cái cảm giác này. Mấy ngày không thấy cô là bấy nhiêu ngày anh buồn bực, anh khó chịu, nhìn cô lúc này anh mới phát hiện ra anh nhớ cô biết dường nào.

Nhưng vì sao một phần nào đó trong anh lại hy vọng cô đừng phát hiện ra mình đang cách cô chỉ một con đường?

Anh lúc đầu điên cuồng đi tìm cô, muốn gặp mặt cô nhưng đến khi nhìn thấy cô, chỉ cách rát gần nhưng bây giờ anh lại do dự. Anh sợ mình sẽ thương hại cô, điều đó sẽ chỉ làm tổn thương cô nhiều hơn mà thôi. Không phải cô sợ điều đó sẽ xảy ra, sợ anh biết được sẽ thương hại mà đến bên cô cho nên cô mới chọn lựa cách đẩy anh đi xa đó sao? Anh thừa nhận mình có thích cô, cảm giác không thấy cô, anh rất khó chịu, nhưng điều đó liệu có vượt qua được chuyện anh sẽ chấp nhận một sự thật rằng anh sẽ lại mất cô vào một ngày gần đây hay không? Anh sợ cái cảm giác mất mát trống rỗng khi cô mãi mãi rời xa anh. Nhưng khi đó, khoảng cách giữa anh và cô không phải chỉ là bên đây và bên kia đường mà là hai thế giới khác nhau, âm dương tách biệt, người ở lại lúc nào cũng đau khổ hơn người ra đi.

Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi  đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình. Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết Tiểu Thuyết Ngôn Tình.