Em yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ
Chương 4 : Thấy vẻ mặt cô
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cô lại không hiểu ông nói cái gì?
Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Ân Hạo khẽ thở dài, có chút tức giận nói: “Ông nội, cháu còn chưa lấy vợ, ông tìm đâu ra cháu dâu?”
Ông nội? Ông lão trước mặt là ông nội của sói háo sắc?
Đồng Vũ Thiến kinh ngạc còn chưa kịp tiêu hóa xong, đã thấy ông giận tím mặt.
“Khốn kiếp! Con nhất định phải nói ra những lời khiến ông tức giận sao? Nếu như con dọa cháu dâu ông chạy mất, ông nhất định hỏi tội con!”
“Ông nội!” Ân Hạo bất đắc dĩ nhìn ông.
“Hừ!” Ông hừ lạnh một tiếng, lôi kéo “Cháu dâu” đi vào trong phòng bệnh.
Đột nhiên bị kéo đi, Đồng Vũ Thiến luống cuống, “Á, chờ chút…”
Biết ông không phải cố ý, Ân Hạo bất đắc dĩ nói: “Ông nội, người đừng náo loạn.”
Ước chừng những người già bị bệnh mất trí nhớ thường xảy ra biến chứng, ông nội chắc là có triệu chứng này.
Ông cứ khăng khăng là anh đã kết hôn, chừ việc do chức năng não bộ bị thoái hóa, cũng có thể trong tiềm thức khát vọng đứa cháu là anh sớm ngày có gia đình.
Nghĩ tới điểm này, Ân Hạo không khỏi đau lòng.
Tất cả anh chị em họ, ông nội yêu anh nhất, cố tình anh lại chần chừ không tìm được người thích hợp để kết hôn.
Chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng ông, khiến anh cảm thấy áy náy.
Nghe vậy, ông như một đứa trẻ, ủy khuất núp sau lưng Đồng Vũ Thiến lầu bầu: “Cháu dâu, cháu thật đáng thương, A Hạo vẻ ngoài lịch sự, nhưng thật ra tính tình rất hung dữ.”
Đồng Vũ Thiến còn chưa kịp đáp lại, Ân Hạo đã mở miệng trước, bất đắc dĩ nhìn cô. “Thật xin lỗi, tình trạng bệnh của ông nội tôi không được tốt lắm, cô đừng để ý.”
Sau đó anh lấy điện thoại ra, tìm danh bạ.
“Lạ thật, lần trước đã gọi cho trung tâm, sao giờ không thấy?” Anh ảo não nhỏ giọng nói.
Lời của anh khiến Đồng Vũ Thiến đột nhiên nhớ ra, cô tới thay mẹ trông một người già.
“À, cái đó… Tôi tới tìm Ân Nhất Chính….”
Nghe vậy, Ân Hạo dừng động tác, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Cô tìm ông nội tôi?”
Lúng túng mấp máy môi, Đồng Vũ Thiến đáp: “À, cái đó người trông chừng…. Vương Tú Kiều xin nghỉ, tôi tới trực giúp nửa ngày.”
“Cô? Trực giúp?” Ân Hạo tràn đầy nghi ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Đón lấy ánh mắt đầy vẻ quan sát coi rẻ, Đồng Vũ Thiến ưỡn ngực cường điệu nói: “Tôi dù sao cũng đã tốt nghiệp làm y tá, chăm sóc người già tuyệt đối không vấn đề.”
Nhìn động tác ưỡn ngực của cô, đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt anh.
Nhìn cô dáng người nhỏ nhắn, nhưng ngoài dự liệu lại có bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh cùng vòng mông đẹp, trên người chỗ nên có đều có tuyệt không thiếu.
Nếu cởi hết quần áo, quả thật là dùng sắc đẹp thay cơm….
Càng suy nghĩ lại càng cảm giác mình kì lạ, anh dừng lại suy nghĩ, âm thầm thu hồi dáng điệu của cô vào tầm mắt, cười hỏi: “Lúc cô học ở trường liệu có xảy ra chuyện gì? Mà cô đã làm gì mới có thể tốt nghiệp vậy hả?”
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt càn rỡ của anh, Đồng Vũ Thiến cau mày lầu bầu: “Người ta chỉ mơ hồ một chút, nhưng cũng không có nghĩa là người ta ngu ngốc.”
Bác sĩ thối đáng ghét!
Nhìn anh cười đến khóe miệng cũng muổn rách, nếu không phải bận tâm tới hình tượng thục nữ, cô nhất định sẽ vá miệng anh lại.
Trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ thì Ân Nhất Chính đột nhiên tham gia.
“A Hạo, mau, hai giờ rồi.”
Ân Hạo không nói gì liếc nhìn ông nội, không biết phải làm sao.
Trình độ thoái hóa của đại não đã tới mức nghiêm trọng, nhưng chuyện liên quan tới anh, ông luôn nhớ rõ ràng, lúc này anh không khỏi hoài nghi ông có phải phát hiện bệnh tình mình càng ngày càng nghiêm trọng, lại cố gắng dùng chống cự.
Tất nhiên, điều này chứng tỏ ông rất yêu thương anh.
Mỗi lần nghĩ tới điểm này, anh lại sầu não.
Đè cảm xúc trong lòng xuống, Ân Hạo nhìn Đồng Vũ Thiến nói: “Hai giờ tôi phải đi khám bệnh, xin nhờ cô chăm sóc ông nội tôi…”
Anh còn chưa nói hết, Ân Nhất Chính đã không vui mở miệng nói: “Hai vợ chồng còn phân biệt cái gì ông nội anh, ông nội em? Ông của con không phải là ông của con bé sao? Hừ! Vớ vẩn!”
Ân Hạo vội đi tới phòng bệnh.
Dù sao, ông nội cũng chỉ coi cô là cháu dâu nửa ngày thôi.
“Được rồi, con đi làm việc, ông nội, ông phải ngoan ngoãn nghe lời vợ của con có biết không?” Ân Hạo theo lời ông, nhẹ nhàng nói.
Nhìn anh dịu dàng kính cẩn với trưởng bối, trong lòng Đồng Vũ Thiến đột ngột nhảy lên.
Nếu bỏ qua cá tính đáng ghét thì anh này cũng là người tốt!”
“Hừ! Ông còn lâu mới giống con, không biết thương yêu vợ mình, cháu dâu ngoan như vậy, tất nhiên ông phải nghe lời cháu dâu nói.”
Nghe được Ân Nhất Chính gọi cô cháu dâu, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi tình trạng hỗn loạn, khóc không ra nước mắt ngước nhìn ông.
Tại sao ông lại gọi cô là cháu dâu chứ?
“Vợ à, vậy anh đi làm việc trước nhé!”
Đang còn suy nghĩ “thân phận mới” của mình, Ân Hạo đột ngột lên tiếng khiến Đồng Vũ Thiến sặc nước miếng.
Anh ta vừa gọi cô là gì? Vợ,vợ sao!
Bây giờ là sao? Muốn chơi trò làm diễn viên sao?
Cô cũng phải nhập vào vai diễn, gọi anh một tiếng chồng sao?
Thấy cô ho khan gương mặt khả ái ửng đỏ, Ân Hạo không nói gì chỉ nhìn cô. Cô gái này sao lại phản ứng chậm vậy?
Thầm thở dài, anh săn sóc vỗ lưng giúp cô, “Vợ à, em phải chăm sóc ông nội thật tốt đấy, biết không?”
Lần nữa nghe được hai chữ “Vợ à”, Đồng Vũ Thiến trợn to mắt, khẽ nhếch môi, mặt kinh ngạc.
“Mau khép cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, nếu không ông nội lại lầm tưởng tôi muốn hôn cô, vậy cũng không tốt.” Ân Hạo cúi người nói nhỏ bên tai cô.
Anh tiến sát quá gần, gần tới mức cô một lần nữa ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên áo anh, tim lại đập bình bịch, bình bịch.
“Không thể, không thể.” Đồng Vũ Thiến liếc anh một cái, liều mạng cắn chặt môi, dáng vẻ không thể xâm phạm.
Phản ứng ngây ngô của cô chọc cho anh buồn cười, Ân Nhất Chính thấy vậy thì mặt mày hớn hở.
“Đúng, đúng đúng, vợ chồng đầu giường giận cuối giường làm lành, trên đời không có vợ chồng lúc nào cũng cãi nhau, càng yêu càng ngọt ngào mới đúng!”
Lời nói của ông khiến Đồng Vũ Thiến suýt chút nữa khóc lên.
Hôm nay là ngày khoa trương nhất trong cuộc đời của cô rồi.
Bảy rưỡi tối, Đồng Vũ Thiến mang theo thịt nướng tới khoa chỉnh hình, đầu óc vẫn rối loạn.
Khi mẹ cô trở lại bệnh viện vào lúc sáu giờ thay cô trông ông lão, Ân Nhất Chính lập tức phân phó cô nhất định phải đưa cơm hộp cho “ông xã” ăn.
Bởi vì, chỉ cần có bệnh nhân, Ân Hạo sẽ không có cách nào ăn cơm đúng thời gian được.
Ân Nhất Chính thao thao bất tuyệt bày tỏ, thân đã là vợ, nhất định phải chăm sóc lão công thật tốt, không thể để lão công vì công việc mà mệt mỏi ảnh hưởng tới thân thể, thân thể khỏe mạnh là phúc lợi của người vợ.
Mẹ Đồng thấy Ân Nhất Chính nói một đống chuyện nào là chồng rồi lại vợ, tò mò nhìn con gái, dáng vẻ như muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn mẹ, Đồng Vũ Thiến chỉ biết nhún vai cười khổ.
Rời khỏi khoa nội trú, cô muốn đi thẳng về nhà nghỉ ngơi, cả ngày cảm xúc hỗn loạn, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói của lão nhân gia, cô vậy mà lại chạy đi mua thịt nướng của Nhật đồ ăn mà Ân Hạo thích nhất.
Khi cô lấy lại tinh thần, thì đã đứng trước phòng khám của khoa chỉnh hình.
“Trời ạ!”
Không giải thích được hành động của bản thân, Đồng Vũ Thiến nức nở thở dài.
Thật ra thì cô có thể không cần nghe lời Ân Nhất Chính, mặc dù ông uy hiếp sau khi đưa đồ ăn cho “ông xã” xong thì phải cùng “Ông xã của cô” chụp một bức ảnh tình cảm gửi cho ông.
Có lẽ…. Cô sợ mẹ bởi vì chuyện này mà không chịu nổi nên mới đi.
Đúng, chính xác là như vậy!
Nhiều lần xác định lí do, Đồng Vũ Thiến thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn đến số người bệnh trên bảng điện tử của phòng khám mà sợ.
Chuyện này… Có cần khoa trương như vậy không?
Ghế chờ không còn trống, rất nhiều bệnh nhân khám bệnh bất đắc dĩ phải đứng dọc theo hai bên bờ hành lang.