Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 20 : Cô đáp ứng

Cô đáp ứng sẽ nấu ăn cho anh, anh thật sự rất ngạc nhiên.

“Ừm, em biết rồi.”

Đồng Vũ Thiến kiên định đáp lời, âm thầm hạ quyết tâm, cô muốn mang sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, và học mẹ làm món canh bổ dưỡng.

“Bây giờ cảm ơn em có quá sớm hay không?” Cô mỉm cười nói.

“Không chỉ muốn cám ơn em nguyện ý nấu ăn cho anh, còn cám ơn em nguyện ý chăm sóc ông nội anh.”

Không ngờ anh nhắc tới ông nội, Đồng Vũ Thiến trợn tròn mắt nhìn thẳng vào anh.

“Bạn gái trước kia biết ông nội anh bị bệnh, trốn tránh không kịp.” Không giống cô, lại còn khoác tay ông nội, đi dạo với ông.

“Không ai nguyện ý bị bệnh, huống chi ông nội đối xử với em rất tốt, em rất quý ông.”

Có thể do ông hiểu nhầm cô là vợ của Ân Hạo, nên ông đối xử với cô rất tốt.

Lúc cô và Ân Hạo chính thức trở thành người yêu, cô có thể cảm giác được tình cảm của Ân Hạo với ông nội, ngay cả cô cũng không tự chủ đối xử với ông như ông nội của mình.

“Cho nên anh muốn cám ơn em.”

Ở chung một chỗ với Ân Hạo, thời điểm kích tình tương đối nhiều, hình như rất ít có thời khắc nghiêm chỉnh như lúc này.

Khi anh dùng ánh mắt thâm thúy cảm kích nhìn cô thì cô không khắc chế được ửng hồng hai má, suy nghĩ cũng bị anh quấy nhiễu.

“Anh cũng rất quý ông nội, không phải sao? Nếu là người bình thường, sớm đem ông nội đưa vào viện an dưỡng, mặc kệ ông ở đó một mình.”

“Hết cách rồi, chị anh ở nước ngoài, họ hàng đều biết sau khi ông bị triệu chứng mất trí, đều không nguyện ý chăm sóc, anh không có cách nào khác đành phải để ông nội ở nơi mình có thể nhìn thấy.”

Anh nói xong tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không khó nghe ra anh rất yêu thương ông mình.

Nhìn Ân Hạo như vậy, trong lòng cô có chút xúc động.

Người đàn ông này lúc nào cũng khi dễ cô, nhưng lại vô cùng trọng tình cảm, khiến cho trái tim cô không tự chủ được mềm mại, luân hãm trong tình yêu của anh, không cách nào kiềm chế.

Thấy cô dùng ánh mắt si ngốc nhìn mình, Ân Hạo không nhịn được, nâng khóe môi. “Thiến Thiến, em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ…”

Đoán được anh sắp nói những lời gì, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng mở miệng nói: “Ân Hạo, ông nội không thích Cúc Bách Nhật sao?”

Lúc cô tặng hoa cho ông vô tình phát hiện ánh mắt ông thoáng có chút mất mát.

Lúc đó cô nghĩ mình ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh.

“Sao em lại hỏi vậy?”

“Lần trước em tặng ông hoa, thấy ông không vui mấy.” Cô dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt không xác định. “Nhưng mà, em cảm giác mình không sai.”

Khẽ nhếch môi, Ân Hạo đột nhiên hỏi: “Em biết sao ông nội lại gọi là Viên Tử Hoa không?”

Đồng Vũ Thiến lắc đầu.

“Lúc trước, ông nội theo đuổi bà nội, lúc đó tặng bà nội Cúc Bách Nhật, lúc đó làm bà nội hiểu lầm ông trêu cợt. Anh nghĩ, ông nội nhìn thấy Cúc Bách Nhật, không tự chủ nhớ tới bà nội.”

Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến ảo não nhăn mày, không biết mình lại khiến ông thương tâm.

“Sớm biết em đã không tặng ông Cúc Bách Nhật.”

“Không, suy nghĩ và tình cảm của ông dần dần biến mất, có thể gợi lại một số kỉ niệm ít ỏi về bà nội, đối với ông là hạnh phúc.”

Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến cảm thấy khổ sở vì những gì ông phải trải qua.

Nghe nói bệnh mất trí ác hóa thì ông sẽ đi vào trạng thái mờ mịt, người nhà, bạn bè đều quên hết, không có cách níu kéo bệnh nhân đi về phía hư vô, không gian mờ mịt.

“Dần dần mất đi một phần trí nhớ thật là đáng sợ… Cũng khiến người khác đau lòng”

Phát hiện gương mặt đang nhíu lại giọng nói cũng nghẹn ngào, Ân Hạo cảm thấy rung động vì sự thiện lương của cô.

Người con gái thiện lương đáng yêu như vậy, anh làm sao không yêu?

Thấy cô nhíu mày, trái tim của anh cũng níu lên, vì muốn dời đi tâm tình của cô, anh đột nhiên cầm tay cô hỏi: “Tại sao em tặng ông nội hoa, lại không tặng anh?”

Cảm xúc của cô từ từ bị kéo về, cô ngơ ngác nhìn, “Tại sao muốn em tặng hoa cho anh?”

“Em tặng ông hoa, cũng nên tặng anh mới công bằng.”

Thấy anh so đo với ông, Đồng Vũ Thiến tức giận hỏi: “Bình thường không phải là đàn ông phải tặng hoa cho phụ nữ hay sao?”

“Nếu như em muốn, anh cũng có thể mua hoa của em, sau đó tặng lại cho em.”

“Ưm… Nhưng làm như thế không phải thật kì sao?”

“Cách làm của anh có thể không tốt, nhưng có thể giúp em, lại làm em vui, một công đôi việc, tốt vô cùng.”

Đồng Vũ Thiến dở khóc dở cười nhìn anh, không biết nên nói gì.

“Thôi, hôm nào tới nhà em, em xem có cái gì thích hợp sẽ tặng anh.”

Cô phát hiện, phòng Ân Hạo trừ máy vi tính và đồ dùng làm việc, thì đơn điệu đến mức đáng thương.

Cô có thể tặng anh một chậu hoa khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn.

Nghĩ tới đây, đầu óc của cô nhanh chóng hưng phấn.

Nên để hoa gì? Hoa hồng sen, hay hoa hướng dương?

Cô vẫn chưa chọn được tổ hợp thích hợp, con ngươi của Ân Hạo nhất thời sáng bừng lên.

“Em có nghĩ nên tặng mình cho anh không?”

Đồng Vũ Thiến đỏ mặt trừng anh, im lặng không nói gì.

Ai sẽ tin tưởng, tên đại sắc lang này chính là bác sĩ quyền uy nổi tiếng nhất bệnh viện Thánh An đây?

Cùng Ân Hạo lăn lộn cả đêm, khi Đồng Vũ Thiến về đến nhà cũng đã mười hai giờ.

Nhìn đồng hồ, cô chỉ biết thở dài.

Lần sau, tuyệt đối cô sẽ không chấp nhận đến phòng làm việc của anh để rồi hai người ăn tối với nhau nữa.

Cái “món ăn ngọt” mà anh bảo với cô ăn ngon kinh người đó chính là bị anh giằng co nhiều lần, đi bộ thì mệt chết, thậm chí tâm còn phiền não, nói không ra được lời bủn rủn.

Rốt cuộc là ai nói đòi hỏi hoan ái vô độ, phụ nữ bởi vì muốn thu hút đàn ông mà tươi cười rực rỡ, còn đàn ông thì khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của phụ nữ lại phát sinh chuyện kia, tính khí trôi đi hết, trở thành một con người trơ trẽn?

Cô cảm thấy cô và Ân Hạo đang trong trạng thái ngược lại, cô bị người ta

tra thành một con cá khô.

Sau khi xong, Ân Hạo kiên trì đưa cô về nhà, nhưng công việc chồng chất tại bàn làm việc mà anh vẫn chưa giải quyết xong, cô thật sự không đành lòng để cho anh dùng thêm thời gian đặc biệt đưa cô về nhà nữa.

Thật vất vả mới về đến nhà, Đồng Vũ Thiến đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì lại phát hiện không thấy chìa khóa đâu.

Không thể nào! Cô đã vứt chìa khóa nhà đi sao?

Tâm rét lạnh cô cố gắng lấy lại tinh thần tìm khắp nơi một phen, sau đó vô lực dựa vào cổng lớn, trượt người xuống đất.

"Đó! Đồng Vũ Thiến, cô đúng là một con ngốc mà!"

Giờ phút này đã là canh ba nửa đêm, cô phải gọi người nào đó giúp đỡ bây giờ? Thợ sửa khóa cũng đã nghỉ ngơi từ lâu.

Khi Đồng Vũ Thiến không biết nên như thế nào cho đúng, thì chợt cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn của người hàng xóm đang cầm pizza và bia, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.

Nhìn Triệu Vịnh Bình không lo lắng mà bước qua mặt cô, cô do dự không biết có nên mở miệng gọi anh một tiếng không thì anh đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau. Đồng Vũ Thiến lúng túng chào hỏi anh:

"Hi."

Lần trước anh tốt bụng giúp cô xách một rổ vật liệt đi lên lầu, nhưng Ân Hạo không giải thích gì dùng ánh mắt giết người đi ra, cướp lấy cái giỏ trong tay anh, mang cô rời đi, hại cô không còn biện pháp gì cảm ơn người ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Trầm mặc một lát, Triệu Vịnh Bình nhạy bén hỏi: "Quên mang theo chìa khóa sao?"

"Không.. chắc là tôi đã vứt bỏ ở đâu..."

Bây giờ cô nghĩ lại biết chắc chắn mình đã bỏ quên chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể là phòng làm việc của Ân Hạo.

Cô có thể gọi điện nhờ Ân Hạo đưa đến đây giúp cô, nhưng thứ nhất là không muốn phiền anh đi một chuyến đến đây, chăm sóc như thế cũng rất mệt mỏi.

"Lúc này rất xấu hổ."

"Đúng vậy!" Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, có chút giận chính mình.

Rõ ràng cô muốn chính mình tỏ ra vui vẻ hơn một chút, nhưng mơ hồ vẫn có cái gì đó cứ dính theo cô không buông, để cho cô luôn cảm thấy phiền nhiễu vì mấy chuyện ngu xuẩn.

"Muốn tới nhà tôi không?"

"Đi, đi đến nhà anh?"

"Nếu như cô không muốn đến chỗ kia, có thể ở đây, sau khi trời sáng thì gọi điện thoại nhờ thợ để mở khóa."

Đồng Vũ Thiến do dự, bên tai quanh quẩn lời cảnh cáo của Ân Hạo.

Ngộ nhỡ là người xấu thì làm sao đây?

Cô hoàn toàn không hiểu gì về người hàng xóm này, hai người cũng không thể gọi là bạn bè, thì làm sao có thể tùy tiện vào nhà của anh mà quấy rầy, có phải hơi quá đáng hay không?

Thấy cô cau mày, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, Triệu Vịnh Bình mở miệng nói: "Chỉ có một mình tôi ở nhà sẽ không quấy rầy người khác đâu."

Một mình anh ở nhà! Cái này có phải là nguy hiểm nhiều hơn phải không?

Lần đầu tiên cô gặp Ân Hạo nhìn bề ngoài của anh hoàn toàn không giống với một con sói, cuối cùng anh cũng biến thành sói, có thể người này cũng là một con sói khác? So với Ân Hạo thì Triệu Vịnh Bình càng giống sói hơn, tuyệt đối nguy hiểm hơn!

Ý tưởng này chợt lóe qua, cô vội vàng lắc đầu.

Nhưng bọn họ là hàng xóm nha! Anh không phải là người lạnh lẽo vô tình, trên thực tế cũng có người ác, người tốt?

"Ách, nhưng...."

Trong đầu toát ra một đống câu hỏi mà cô chỉ biết tự hỏi rồi tự đáp, đầu cô đau buốt với lại đã nửa đêm cũng không nghĩ ra lý do để từ chối.

Dù sao đề nghị của anh cũng thật hấp dẫn, có thể giải quyết cho cô vấn đề trước mắt.

Cho là cô không phải là người không biết xấu hổ, Triệu Vịnh Bình thản nhiên nói: "Không cần khác khí, đi thôi."

"Gì?" Cô đồng ý vào nhà anh chưa?