Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 23 : Bọn họ

Bọn họ tựa như người xa lạ lướt qua nhau, anh không hề vì cô mà dừng bước lại.

Theo tháng ngày, một ngày lại một ngày trôi, trong lòng Đồng Vũ Thiến càng lúc càng cảm thấy uất ức.

Coi như anh đã hiểu lầm cô đi, nghĩ cô vui vẻ với người mới, anh cũng không nên im lặng như thế, tiêu cực tiếp nhận cái kết quả này.

Chẳng lẽ cô không đáng giá để cho anh phải tranh thủ sao?

Đã như vậy, thì đoạn thời gian ngọt ngào của bọn họ được xem là cái gì?

Hay là, giữa anh và cô chỉ có thể xem là vui chơi mà thôi? Anh đã tìm được một người tốt hơn, nhiệt tình hơn, và xinh đẹp hơn cho nên mới không cần cô nữa?

Nghĩ đến việc anh sẽ ôm cô gái khác trong ngực, trái tim Đồng Vũ Thiến như bị người nào đó len đổ một thùng dấm, chua xót làm cô cảm thấy như đau đớn lan tràn ra khỏi lồng ngực.

Lắc đầu cự tuyệt, còn muốn nói gì là căm thù đến tận lồng ngực, một giây kế tiếp, suy nghĩ của cô lại không tự chủ được mà chuyển lên người của Ân Hạo.

Không biết vết thương trên mặt anh có khá hơn chút nào hay không?

Anh có ăn cơm đúng giờ hay không?

Ngày tháng qua không gặp được anh, trong lòng cô tràn đầy phiền não và lo lắng cho Ân Hạo.

Cô rất nhớ anh…

"Cháu dâu, có phải hôm nay cháu bị thương rồi không." Nhìn Đồng Vũ Thiến ngồi mất hồn bên cạnh, Ân Nghiêm chán nản mở miệng.

Mỗi lần xuất hiện, cháu dâu của ông đều mang đến cho ông một ít hoa kia mà.

Có lúc sẽ dùng tờ báo Anh văn để gói một ít hoa tím lại, có lúc sẽ trồng cái loại hoa vào chậu nhỏ mang đến đây.

Mỗi khi cháu dâu đem hoa đến cho ông; trong đầu ông không tự chủ mà lại xuất hiện ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng; gương mặt đó rất mơ hồ, thế nhưng lại là một người rất đổi quen thuộc, lại làm cho ông có một loại cảm giác hạnh phúc . . . . .

Không biết bởi vì trong đầu ông cụ chỉ còn lưu lại chút trí nhớ ít ỏi hay không mà phiền muộn, Đồng Vũ Thiến tràn đầy áy náy mở miệng cười nói: "Ông nội…Thật xin lỗi…"

Mặc dù Ân Hạo muốn trốn cô, nhưng cô vẫn muốn đến đây thăm ông cụ một chút.

Cho dù chuyện của cô và Ân Hạo có kết thúc đi nữa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể đến đây thăm ông, trong lòng cô luôn cảm thấy mình có được chút an ủi.

Cô không biết tâm tình của Ân Hạo có chịu ảnh hưởng bởi cô hay không, nhưng ít ra biết anh rất tốt, vẫn làm đúng cương vị khi ở bệnh viện, vậy thì đủ rồi.

"Nhất định là cháu quá nhớ tên tiểu tử thúi A Hạo nên mới quên phải không?"

Bị ông cụ đoán được tâm tình, Đồng Vũ Thiến thật vất vả mới bình phục cảm xúc lại bắt đầu kích động.

Cô thật sự rất muốn gặp Ân Hạo, nhưng Ân Hạo lại không muốn gặp cô

Nghĩ đến điểm này, chóp mũi Đồng Vũ Thiến đau xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt thiếu chút nữa mất khống chế mà để nước mắt chảy xuống rồi.

Nhìn thấy cô liều chết mà chịu đựng không khóc ra, Ân Nghiêm vỗ vỗ lưng của cô an ủi."Ngoan, ngoan, A Hạo nói tháng sau sẽ về…Ah… Không đúng, là cuối tuần sau, ừ…Lại giống như hôm nay…"

Không nhớ được thời gian nào đứa cháu mình trở về nước, Ân Nghiêm ảo não tự mình lẩm bẩm.

Biết được ông cụ đang tự lẩm bẩm, Đồng Vũ Thiến kinh ngạc hỏi: "A Hạo, anh ấy không có ở đây sao?"

"Nó đi nước ngoài tham gia một cuộc hội thảo nào đó, ưm…Rốt cuộc mấy ngày đây?" Ân Nghiêm cau mày, rất cố gắng hồi tưởng lại lời nói của cháu ḿnh.

Nghe vậy, đáy lòng Đồng Vũ Thiến có không nói ra được sự cô đơn.

Thì ra là thời gian này không thấy Ân Hạo là bởi vì anh phải đi công tác.

Anh không nói cho cô biết chuyện này…Tự giễu, run run khóe môi, cô thầm nghĩ Ân Hạo đã quyết định kết thúc đoạn tình cảm này thì anh đi đâu căn bản không cần thiết phải xin phép cô.

Trong lúc bất chợt, sự thật này để cho lòng cô không ngừng khổ sở.

"Ông nội, cháu và A Hạo đã không thể ở cùng một chỗ…" Lời này giống như là nói với ông cụ, cũng giống như là cô không kìm chế được mà tự nói với mình.

Ân Nghiêm cau mày nhìn cô, hồi lâu sau mới trầm giọng mở miệng: "A Hạo cũng nói như thế."

"Nói cái gì?" Đồng Vũ Thiến sững sờ hỏi, suy nghĩ trong đầu có chút rối loạn.

"A Hạo nói, cháu không cần nó."

"Không phải là cháu không cần anh ấy!" Cô đưa ánh mắt vô tội nhìn ông, giọng nói nghẹn ngào oán trách."Rõ ràng là anh ấy không quan tâm cháu!"

Rốt cuộc người đàn ông kia đang suy nghĩ cái gì vậy?

Rõ ràng là anh không để ý đến cô, tràn đầy chán ghét cô, hận không thể vĩnh viễn không thấy cô, sao lại biến thành hoàn toàn là lỗi của cô thế này?

"Cháu dâu! A Hạo rất yêu cháu."

"Cháu cũng yêu anh ấy. . .  Nhưng thật sự anh ấy không thèm để ý đến cháu. . ."

Nhớ tới những loại ngọt ngào của ngày xưa, trái tim Đồng Vũ Thiến không khỏi nhéo một cái thật đau.

Hồn nhiên không biết sự đau đớn trong lòng đã hiện ra ở đáy mắt, Ân Nghiêm cười ha ha mà nói: "Đầu giường giận dỗi, cuối giường hòa."

"Đầu giường giận, cuối giường hòa. . . "

Ý là. . . muốn cô chủ động "Công kích" Ân Hạo sao?

Tâm tình Đồng Vũ Thiến rất lộn xộn, thật sự không hiểu ý tứ của ông cụ.

"Cháu dâu, cố gắng lên!"

Cố gắng lên? Nhưng khi nào thì Ân Hạo trở về cô đâu có biết.

"Ông nội. . . A Hạo thật sự yêu cháu sao?"

Trải qua chuyện này, cô không thể xác định được Ân Hạo có yêu cô thật sự hay không nữa.

"Cháu và A Hạo đã kết hôn lâu như thế rồi, còn hỏi cái vấn đề này làm gì nữa."

Đồng Vũ Thiến cười khổ, không biết nên nói một câu nào đó chọc ông cụ cười hay không nữa, bởi vì chứng mất trí sinh ra ảo tưởng.

"Nếu ông nội đã quên khi nào A Hạo trở về thì cháu có thể đi hỏi y tá để xác định lại thời gian, như thế cháu hãy chuẩn bị, khi A Hạo trở về sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ." Ân Nghiêm đột nhiên tiến tới bên tai cô, thì thầm.

Lời của ông khiến Đồng Vũ Thiến dở khóc dở cười, rồi lại không khỏi đau lòng.

Liên quan đến hy vọng Ân Hạo và cô sẽ sớm kết hôn, thì trí nhớ của ông cụ lại trở nên cố chấp, nếu như giữa cô và Ân Hạo không còn khả năng cứu vãn nữa, thì dù cho trong đầu ông cụ kiên trì không bị bệnh cũng sẽ phá hủy trí nhớ, thế thì còn tồn tại được sao?

"Đừng ngây ngô nữa, nhanh đi đi!"

"Con không biết nhà anh ấy ở chỗ nào, cũng không có chìa khóa nhà anh ấy, cho dù có nghĩ cứu vãn cũng không biết phải làm sao."

Đồng Vũ Thiến lầu bầu mới nói ra, Ân Nghiêm đi qua đi lại vài vòng trong phòng bệnh, tìm ra một chùm chìa khóa lớn, giao nó cho cô.

"Muốn thu được, đừng cáu kỉnh nữa, lấy chìa khóa này, bảo quản giúp ông nội."

Haizzzz! Có thể nói ông cụ đã biến thành nhà biên kịch tài tình rồi.

Không nói nhìn chỉ im lặng nắm chặt

chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, Đồng Vũ Thiến do dự.

Cô thật sự nên tự tiện mở cửa nhà anh sao?

Nếu như Ân Hạo nhìn thấy cô như thế sẽ có phản ứng như thế nào, nó không nằm trong tưởng tượng của cô thì sao? Nếu mọi chuyện không như Ân Nghiêm nghĩ thì cô nên làm sao đây?

Cô cực kỳ ảo não, giọng nói của mẹ Đồng bỗng dưng truyền đến.

"Có hiểu lầm thì hãy giải thích rõ, nếu cứ tiếp tục mang theo, nếu lúc đó có người phụ nữ nào đó nhanh chân chen vào, xem như con mất tất cả rồi!"

"Mẹ, mẹ trở về từ khi nào vậy?"

Kể từ khi Đồng Vũ Thiến qua lại với Ân Hạo, thường tới bệnh viện thăm Ân Nghiêm vì vậy mẹ Đồng lợi dụng đoạn thời gian đợi cô có tiến triển mới mà ra nước ngoài xử lý chút công việc.

Lúc này, Đồng Vũ Thiến cho là trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, cho nên khi mẹ yêu đi bộ không phát ra tiếng động, cứ như xuất quỷ nhập thần, làm cô vô cùng hoảng sợ.

"Đã đi tám trăm vòng sau lưng con rồi." Đối với việc con gái hay rơi vào trạng thái cõi thần tiên, bà tập mãi cũng thành thói quen. Mẹ Đồng đưa ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói ra, lại bắt đầu giảng dạy, "Haizzz! Làm sao mà mẹ lại sinh ra một đứa con gái đần độn như thế chứ? Bình thường mơ mơ màng màng cũng thôi, đã đến lúc quan trọng còn dè dặt cái gì nữa?"

Trước đó vài ngày, trùng hợp là lúc bà nghe đoạn nói chuyện của Ân Hạo và ông nội, vẫn muốn tìm con gái của mình nói chuyện một chút, vào lúc này bà định bổ não con gái ra thì lại có người thay bà nói ra lời trong lòng.

Không nói gì, cứ nhìn mẹ mình, Đồng Vũ Thiến không có ý phản bác.

Nếu như mẹ biết con gái mà mẹ cho là dè dặt khi lên giường với Ân Hạo có bao nhiêu nhiệt tình, nhất định sẽ bị sợ đến ngất đi.