Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 16 : Cảm giác

Vừa hôn, bàn tay của Ân Hạo lặng lẽ dò vào giữa hai chân cô, cách quần lót, ngón tay khẽ ma sát lấy lòng, tìm kiếm nơi địa phương mẫn cảm.

Cảm giác vui thích khoái cảm theo ngón tay của anh mang tới, lan tỏa khắp cơ thể, hô hấp của Đồng Vũ Thiến cũng trở nên dồn dập.

Cô không nhịn được rên rỉ, nhưng miệng lại bị hôn, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm…

Ánh mắt ánh sáng rực, nhìn dáng vẻ động tình của cô, Ân Hạo vạch quần lót của cô, được voi đòi tiên tách ra mật huyệt non mềm, vừa vân vê vừa ma sát, cho đến khi ngón tay bị một luồng ấm áp, ẩm ướt bao vây mới dừng lại.

“Thiến Thiến, như vậy rất thoải mái đúng không?”

Anh trầm giọng hỏi, đưa ngón tay nhẹ nhàng len vào mật huyệt, mà ngón cái vẫn nhẹ nhàng xoa nắn nơi mẫn cảm.

“Anh… ghét!”

Khoái cảm mãnh liệt khiến thân thể cô co rút, run rẩy, mật dịch nóng bỏng cũng xông ra, dính ướt lòng bàn tay anh.

Cảm giác phía dưới không ngừng trào mật dịch, Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ bừng mặt, hơi thở rối loạn, giữ anh lại.

“Người ta không cần…”

“Vậy muốn đổi nó đi vào sao?”

Miệng rời khỏi môi cô, Ân Hạo nắm tay cô, chạm vào dục vọng đang dâng trào, một tay kia tiến công, muốn làm cô ra nhiều mật dịch hơn.

Thân thể mềm mại bởi vì khoái cảm mà không ngừng rung động, khát vọng anh dùng lửa nóng xâm nhập thật sâu, đoạt đi ý niệm kháng cự của cô.

Cô run tay, thuận theo khát vọng, nhẹ nhàng cởi bỏ quần của anh, kéo khóa kéo, lấy ra vật nóng tráng kiện....

Mặt trời lặn, bầu trời xanh bị nhuộm bởi ánh chiều tà.

Trên đường đi, Đồng Vũ Thiến ngước nhìn bầu trời, vô lực thầm thì, “Trời, tra hỏi thế mà mất tận hai tiếng.”

Vốn nghĩ sẽ rời đi sau khi đi dạo với ông, ai ngờ bị mẹ bắt được, thẩm vấn một phen sau đó mới bằng lòng thả người.

Lúc này đã qua thời gian ăn tối, nhớ tới lời hẹn với Ân Hạo, cô vội vã đi mua đồ ăn, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh mới phát hiện ra cô không biết phòng làm việc của anh ở đâu.

Lần trước tới phòng khám tìm anh, lần này lại tới đó tìm người?

Bởi vì cô chưa lưu số của anh, lại ngại không dám hỏi mẹ, nên không còn cách nào khác đành hỏi y tá, sau đó, cô lại  một lần nữa lâm vào cảnh… lạc đường.

Khi Đồng Vũ Thiến vừa mệt vừa nản ngồi ngẩn người trên cầu thang thì điện thoại bỗng vang lên.

“A lô?” Cô nhấc máy, không còn hơi sức mở miệng.

“Thiến Thiến, em đang ở đâu?”

Anh lúc sáu giờ đã nhận được điện thoại của dì Đồng, nói cô tới phòng làm việc của mình.

Nhưng đã qua một tiếng không thấy người, anh nghĩ, chắc cô lại bị lạc đường ở đâu đó.

Vừa nghe giọng của anh, Đồng Vũ Thiến sâu kín oán trách, “Ân Hạo, viện điều dưỡng của các anh thật sự giống mê cung!”

“Tòa mê cung này chắc chỉ có thể vây được em thôi phải không?” Ân Hạo cười nhẹ.

Đồng Vũ Thiến lúng túng suy nghĩ muốn kháng nghị, nhưng cô trời sanh đã là dân mù đường a! Điều này cô tuyệt đối không phủ nhận.

“Nói sơ qua quang cảnh chỗ em, đừng đi đâu, anh qua tìm em.”

“Vâng.” Cô vội miêu tả, chờ anh tới dẫn cô trở về.

Không ngờ, cô vừa nói mấy câu, xoay người đã thấy anh xuất hiện ở phía sau.

Tầm mắt của hai người giao nhau, cô lập tức lúng túng đỏ mặt.

Có lẽ, người đàn ông anh tuấn trước mặt này là thất bại trong số mệnh của cô!

“Cô bé, em nói, anh có nên đặt thiết bị truy tìm trên người em không?” Ân Hạo trêu chọc nói, bị trình độ mù đường của cô đánh bại hoàn toàn.

“Chỗ này, chỗ này, mỗi nơi đều giống nhau…” Đồng Vũ Thiến cố tìm lí do, nhưng lại chẳng giúp được gì.

“Cô bé ngốc.” Ân Hạo kéo tay nhỏ bé của cô, tức giận nói.

Bàn tay được anh nắm chắc, khiến lòng cô ngọt ngào, nhưng ba từ “Cô bé ngốc” lại khiến vẻ mặt cô ỉu xìu.

“Này! Anh rất quá đáng!”

Ân Hạo lơ đễnh cong môi, nói: “Anh đề nghị em đến gặp bác sĩ để điều trị.”

“Cho dù muốn trị liệu cũng không phải tìm anh chứ?” Đồng Vũ Thiến không chịu lầu bầu.

Anh không trả lời, dẵn cô tới phòng làm việc của mình.