Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 15 : Cô bé ngốc

“Cô bé, em nói, anh có nên đặt thiết bị truy tìm trên người em không?” Ân Hạo trêu chọc nói, bị trình độ mù đường của cô đánh bại hoàn toàn.

“Chỗ này, chỗ này, mỗi nơi đều giống nhau…” Đồng Vũ Thiến cố tìm lí do, nhưng lại chẳng giúp được gì.

“Cô bé ngốc.” Ân Hạo kéo tay nhỏ bé của cô, tức giận nói.

Bàn tay được anh nắm chắc, khiến lòng cô ngọt ngào, nhưng ba từ “Cô bé ngốc” lại khiến vẻ mặt cô ỉu xìu.

“Này! Anh rất quá đáng!”

Ân Hạo lơ đễnh cong môi, nói: “Anh đề nghị em đến gặp bác sĩ để điều trị.”

“Cho dù muốn trị liệu cũng không phải tìm anh chứ?” Đồng Vũ Thiến không chịu lầu bầu.

Anh không trả lời, dẵn cô tới phòng làm việc của mình.

Sau khi đóng cửa lại, anh lập tức ôm lấy cô, cúi đầu chống đỡ chán cô, nói nhỏ: “Chúng ta trao đổi ‘chất dịch’ với nhau, nói không chừng cảm giác về phương hướng của em sẽ tốt hơn một chút.”

“Anh… anh nhất định phải dùng cách nói đầy sắc tình này sao?” Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô đỏ mặt nói.

“Không thích sao?”

Đồng Vũ Thiến ảo não nói thầm, “Trao đổi nhiều lần như vậy, cảm giác về phương hướng của em vẫn là hỏng bét, nhìn thấy anh, vẫn xảy ra tình trạng như vậy.” Dứt lời, cô không nhịn được liếc nhìn anh, “Đây chỉ là lí do để anh muốn cùng em làm ‘cái đó, cái đó’ phải không?”

Ân Hạo bừng tỉnh, “Sẽ không phải là nhìn thấy anh nên em khẩn trương, sợ làm ra những điều ngốc nghếch, nên mới trốn tránh chứ?”

Cô lúng túng trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh… anh đừng hỏi nữa!”

Xác định được suy nghĩ trong lòng cô, Ân Hạo thở dài nhẹ nhõm.  “Anh còn nghĩ rằng em chỉ thích ông nội, không thèm để ý anh.”

Không thể tin được Ân Hạo cũng sẽ lo được lo mất, nhất thời, trong lòng Đồng Vũ Thiến tràn đầy sung sướng không nói ra lời.

“Chỉ có ở trước mặt anh mới vậy!”

“Thật?”

“Không thích anh thì sẽ không để mặc anh thích làm gì thì làm như vậy, ngốc.” Cuối cùng cũng chờ đến cơ hội mắng anh, Đồng Vũ Thiến vui mừng cười trộm.

Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô, Ân Hạo ôm chặt lấy cô, ngồi xuống ghế salon.

Đồng Vũ Thiến dựa vào người anh, xấu hổ đỏ mặt hỏi: “Anh có đói không, có muốn ăn cơm trước không?”

Cô mơ hồ đoán được anh muốn làm gì, nhưng điều quan trong trước tiên là phải no bụng đã chứ?

“Rất đói.”

“Vậy nhanh tới ăn đi!” Hiếm khi anh ăn cơm đúng giờ, nhưng cô lại lạc đường nên bị trì hoãn khá lâu.

Cô đứng dậy cầm hộp cơm, nhưng cánh tay của anh vẫn giữ chặt trên eo cô không buông.

“Ân Hạo, anh không buông ra sao em lấy đồ được?”

“Anh muốn ăn điểm tâm ngọt trước.”

“Điểm tâm ngọt?” Đồng Vũ Thiến không hiểu trừng mắt. “Em không có mua điểm tâm ngọt.”

“Không cần mua.”

Anh trêu chọc vén váy cô cao lên, kéo hai chân cô để cô dạng chân ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt.

Hai chân bị mở lớn, nơi ấm áp giữa hai chân tiếp xúc với lửa nóng của anh, Đồng Vũ Thiến mới bừng tỉnh.

Thì ra, điểm tâm ngọt trong miệng anh, chính là cô!

“Ở chỗ này… Thật sự không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.

Mặc dù là phòng làm việc của anh, nhưng không thể an toàn như ở nhà, nếu có người đột ngột gõ cửa thì sao.

“Nơi này so với phòng khám còn an toàn hơn.” Ân Hạo lấy giọng nói mê người thì thầm bên tai cô, đôi môi nóng bỏng di chuyển quanh vành tai cô.

“Đừng, đừng nói tới lần đó…” Đồng Vũ Thiến đỏ mặt nũng nịu, đưa tay che miệng anh, không muốn nói tới chuyện xấu hổ đó.

Lần đó, cô bị anh mê hoặc xoay vòng vòng, không giải thích được bị thất thân.

“Tại sao? Không có một đêm đó, chúng ta cũng không bắt đầu đâu.”

Không biết có phải do cô tiếp xúc với hoa cỏ hay không, tay của cô có mùi thơm của cỏ xanh, khiến người khác có cảm giác thoải mái, không nhịn được anh đưa lên ngửi nhẹ, cọ sát lòng bàn tay cô.

“Ưm, thật là nhột…”

Anh căn bản không liếm hay hôn cô, nhưng chỉ cần hô hấp của anh nhẹ nhàng qua bàn tay cô, cảm giác tê ngứa đã ngập tràn trong tim, để cho cô không khống chế được mặt nóng bừng.

“Thật nhạy cảm, anh còn chưa chạm vào em.”

“Anh… anh tránh ra á!”

Anh thật sự có nhiều chiêu khiến cô không thể chống đỡ, tin tưởng không bao lâu nữa, cô sẽ thần phục trong ngực của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.

“Anh đi, ai tới yêu em?”

Ân Hạo nhỏ giọng nói nhỏ, bàn tay không an phận ve vuốt trên cơ thể cô, hình như đang do dự không biết nên xuống tay ở chỗ nào.

Tầm mắt theo di chuyển của bàn tay anh, Đồng Vũ Thiến lập tức nín thở, không có ý định dư thừa phản bác lời của anh.

Cô đáng lẽ nên quen với sự đụng chạm của anh, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần anh tới gần, cô vẫn có thể cảm giác dòng điện len lỏi giữa hai người, để cho cô không thể không khẩn trương.

Nhìn dáng vẻ cô lo lắng nín thở, Ân Hạo chủ động cởi áo của cô vừa nói: “Anh giúp em cởi quần áo.”

Đồng Vũ Thiến vội chặn tay anh lại, “Đợi chút, không cho phép cởi.”

Ân Hạo không hiểu nhìn cô, “Có chuyện gì?”

Mặc dù dục vọng chưa đến nỗi kêu gào đòi giải phóng, nhưng nếu cô dám can đảm nói ngừng, anh sẽ rất tức giận!

“Tại sao em luôn là người bị cởi trước?”

Mặc dù cuối cùng cả hai đều không mảnh vải che thân, nhưng bị anh cởi sạch khiến cô có cảm giác mình như món đồ chơi, bị động để anh muốn làm gì thì làm, như vậy, tại sao người động thủ, luôn là đàn ông?

Cô nói vấn đề ngoài dự liệu khiến Ân Hạo ngẩn người, một lúc sau, anh nở nụ cười xấu xa. “Nếu em muốn cởi giúp anh.., anh cũng không có ý kiến.”

Vừa nghĩ tới chuyện cô cởi quần áo giúp mình, dục vọng giữa hai chân anh bắt đầu kích động.

Anh cười tà ác, rộng rãi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, chạm vào cúc áo sơ mi, sau đó lại sờ sờ vào dục vọng đang hưng phấn giữa đùi mình.

Chính mắt nhìn thấy dục vọng của anh chống cao, Đồng Vũ Thiến trợn tròn hai mắt, tay như chạm lửa nóng vội rụt lại.

“Nhanh một chút, lần này đổi lại cho em cởi cho anh…”

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, Đồng Vũ Thiến có cảm giác mình đúng là ngu ngốc tự đào hố chôn mình.

“Em không động thủ, anh sẽ lột đồ em trước đó!”

Sợ quyền chủ đạo lại lần nữa rơi vào tay anh, Đồng Vũ Thiến vội vàng giúp anh cởi áo blouse, sau đó cởi cúc áo sơ mi.”

“Đừng hoảng hốt, nhỡ làm đứt cúc áo, anh lại phải đi may lại.”

Nhớ tới lần đó bị cô tụt quần, Ân Hạo không nhịn được, cười ra tiếng.

“Anh thật xấu!”

“Dù sao đây cũng là kinh nghiệm anh chưa từng trải qua, rất khó quên.”

Ân Hạo cười trầm thấp, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, không nhịn được muốn đè cô yêu thương thật tốt.

Cảm giác anh nhìn chăm chú, khiến cô càng khẩn trương, động tác mở nút áo cũng chậm dần.

Nhìn cô chậm rãi cởi từng cúc áo một, ngón tay khẽ run thi thoảng chạm nhẹ vào ngực mình, dục vọng của anh không hiểu sao bỗng dâng trào.

Cho dù bàn tay nhỏ bé của cô chỉ là khẽ chạm vào ngực mình, nhưng cũng khiến anh run rẩy mãnh liệt.

Nếu không phải hiểu cô rất rõ, anh nhất định sẽ nghĩ cô đang trêu đùa mình.

“Anh rất lạnh sao?”  Phát giác anh run rẩy, Đồng Vũ Thiến chau mày không hiểu hỏi, bàn tay nhỏ bé thon mềm chạm vào trán anh, sờ sờ da thịt anh, lo lắng thân thể anh không thoải mái.

“Không, anh rất nóng!” Anh khàn khàn cố nói, cả người sắp nóng đến bốc cháy rồi.

Mặc dù cô không còn là một cô gái nhỏ không có chút kinh nghiệm, nhưng tới hôm nay anh mới biết, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn là cô gái ngây thơ, ngây thơ tới cực điểm.

Không biết cô có phải cố ý hay không, lúc này hông cũng khẽ di chuyển ma sát vào cực nóng của anh.

Xúc cảm co dãn tuyệt vời khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

Nâng mi, Đồng Vũ Thiến lúng túng nhìn anh, “Nóng? Máy điều hòa vẫn bật không khí rát thoải mái… ưm…”

Cô còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại.

Giống như đã quen với nụ hôn của anh, cô bật ra tiếng rên khe khẽ, cánh tay trắng nõn vòng qua gáy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.