Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 6 : làm vận mệnh
Lục Hân Á nhìn bọn họ nói lẫn nhau, cảm thấy bản thân giống như đang xem một trò khôi hài hoang đường lạc đề, mẹ nịnh bợ, sắc mặt ghê tởm của người đàn ông kia, đều khiến cô cảm thấy buồn cười khó chịu.
“Cố tiên sinh, tôi làm sao biết được anh sẽ không lừa tôi?” Mẹ Lục không hề do dự, trực tiếp hỏi.
“Chúng ta kí hợp đồng, giấy trắng mực đen, có bằng có chứng.”
“Được, tôi đồng ý với anh.” Mẹ Lục sảng khoái đáp ứng rồi.
“Mẹ!” Lục Hân Á cảm thấy trái tim mình như vỡ nát, nước mắt không chịu thua kém cũng chảy xuống.
Cô vẫn biết mẹ của mình không phải người mẹ mẫu mực, có các loại khuyết điểm, nhưng mấy năm nay mặc kệ như thế nào, mẹ vẫn mang cô theo bên người, không vứt bỏ cô, vẫn để cho cô đi học!
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, mẹ hôm nay lại dễ dàng đưa con gái của mình cho người khác như vậy, bà thậm chí không hỏi những người này là người nào, muốn dẫn con gái đi đâu? Giống như bà không quan tâm, cũng không để ý.
“Mẹ…… Con không muốn đi, cho con ở lại được không?” Lục Hân Á rốt cục nhịn không được khóc hỏi, “Con sẽ cố gắng kiếm tiền, chờ sau khi con tốt nghiệp……”
“Kiếm tới khi nào mới có thể trả hết ba trăm bảy mươi vạn đồng?” Mẹ Lục nhìn mặt con gái, chậm rãi nói, không mang theo một chút tình cảm. “Con không biết thiếu nợ rất đáng sợ sao, lời với lãi mãi mãi trả không hết. Xã hội này chính là như vậy, mẹ không thể vì món nợ này mà vĩnh viễn không lên đời được, con có hiểu không? Coi như báo đáp bao năm qua mẹ nuôi con vất vả đi, đối với chúng ta như vậy đều tốt.”
“Mẹ…… Con không muốn……” Lục Hân Á khóc nức nở, thậm chí nói không nên lời.
Bác Phúc không đành lòng đưa khăn giấy cho cô.
“Lục tiểu thư không cần lo lắng, chúng tôi đưa em đi cũng không có ác ý.” Luật sư Cố cũng mềm lòng, dù sao hắn cũng không phải tới làm chuyện xấu, giọng nói nhu hòa hơn vừa rồi, cúi đầu giải thích chuyện mẹ Lục trước sau không có hỏi tới.
“Ngày mai chúng tôi sẽ thay em sắp xếp chuyện chuyển trường, chuyển tới trung học Quan Thành ở bắc bộ, đợi đến khi em thi xong đại học, cuộc sống liền có thể tự chủ.” Ngụ ý là, bọn họ không phải mang cô đi bán hay làm chuyện gì phi pháp, chỉ đơn thuần muốn cho cô thoát khỏi chỗ này.
“Luật sư Cố, tôi có thể hỏi là ai bạo tay, để mắt Hân Á nhà chúng tôi như vậy không?” Vừa nghe đến trường quý tộc Quan Thành nơi không thể nào cao quý hơn được nữa kia, ánh mắt mẹ Lục nhất thời tỏa sáng.
“Thật có lỗi, đây là ủy thác riêng tư, tôi không thể nói.” Luật sư Cố kiên nhẫn nói. “Đây là hợp đồng, có hai bản bà xem qua một chút.”
Mẹ Lục nhận lấy giấy tờ, đôi mắt khôn khéo tinh tế nhìn lên.
Luật sư Cố chuyển sang nói với Lục Hân Á: “Lục tiểu thư, mời đi chuẩn bị hành lý, một lúc nữa sẽ cùng chúng tôi đi đến Bắc bộ.”
Cô biết chuyện đã thành kết cục đã định, Lục Hân Á lau nước mắt, im lặng xoay người về phòng sửa sang lại hành lý.
Mặc kệ đối phương là ai, muốn đưa cô đến cuộc sống tốt đẹp hay mang cô xuống địa ngục, đều không quan trọng nữa rồi.
Thái độ vô tình của mẹ, làm cô cảm thấy trái tim mình, từng chút từng chút một chết đi……
Chuyện thu dọn hành lý này, đối với Lục Hân Á mà nói rất thuận lợi, mấy năm nay cô đi theo mẹ chuyển từ nhà này đến nhà khác, kinh nghiệm sớm đã rất phong phú, cũng dưỡng thành thói quen không thích mua đồ của cô.
Thời điểm rời khỏi nhà, cô chỉ kéo theo một cái hòm da, xách theo mấy túi sách giáo khoa của trường học, đó chính là tất cả của cô.
Trên đường lên Bắc bộ, cô cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ quay đầu, nhắm mắt lại, giống như nghỉ ngơi, bác Phúc có thể thấy được khóe mắt cô lóe lên ánh lệ qua ảnh phản chiếu trên gương.
Đối với tương lai của bản thân, cô giống như cam chịu, không muốn biết cũng không muốn hỏi nhiều.
Bác Phúc vì cô gái này mà cảm thấy đau lòng, lúc trước thiếu gia phân phó ông làm chuyện này, ông có chút do dự, thậm chí nghi ngờ có phải thiếu gia bị lừa hay không, mới có thể ngốc nghếch đi chăm sóc một cô gái không quen biết, nhưng hiện tại ông đã rõ, cũng không thể không tán thành quyết định của thiếu gia.
Cô bé này có người mẹ như vậy thật đáng thương, hơn nữa mẹ cô còn ở chung với tên bạn trai tính cách ti tiện đó…… Nếu cô tiếp tục ở đó, còn không biết phải ăn bao nhiêu khổ đâu.
Xe đi một đường bình an, trở lại Phó viên đã là đêm khuya, Lục Hân Á được bác Phúc dẫn xuống xe, thế này mới phát hiện nhà cửa trước mắt to đến khó tin.
Cô nghĩ đến kiến trúc nhà họ Ngụy đã đủ xa hoa khí phái, nhưng so với Phó viên, cũng không bằng một phần mười.
Cô có chút lo sợ bất an đi theo bác Phúc vào phòng chính, trong phòng trang trí tao nhã cấu hình thấp, đại sảnh tầng cao khiến cô càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
“Lục tiểu thư, hành lý đã chuyển lên rồi, bác mang cháu lên phòng trước làm quen với hoàn cảnh. Bác đã phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa khuya, cháu có thể rửa mặt chải đầu trước, xuống ăn một chút rồi nghỉ ngơi.” Bác Phúc thân thiết nói.
Lục Hân Á gật gật đầu, đi theo bác Phúc lên tầng, được dẫn vào một căn phòng còn lớn hơn cả phòng học ở trường, phòng cho khách đơn giản màu trắng thuần, có giường, bàn học, trên bàn có máy tính và một tủ sách mới, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho cô.
“Lục tiểu thư, đây là phòng của cháu.” Bác Phúc nói.
Lục Hân Á nhìn xung quanh căn phòng, ngẩn người đứng một hồi, đột nhiên mở miệng, “Phúc bá, xin hỏi…… chủ nhân nơi này có ở nhà không ạ?” Cô có chút mất tự nhiên. “Cháu có thể gặp anh ấy không ạ?”
“Thiếu gia còn chưa về nhà, gần đây vì chuyện công việc mà cậu ấy thường xuyên về muộn, có khi qua đêm ở công ty, cho nên không thể biết được tối nay cháu có thể gặp cậu ấy được hay không, nhưng mà nếu thiếu gia đêm nay trở về, bác sẽ chuyển lời cháu muốn gặp cho cậu ấy.”
“Cám ơn.” Lục Hân Á nói cám ơn, bác Phúc nhắc lại cô có thể xuống tầng ăn bữa khuya rồi rời đi.
Cô đứng trong phòng, cảm thấy tất cả như không phải là thật.
Cuộc sống của cô, giống như đêm nay vòng vo nhiều ngã rẽ, chuyện đứng ở trước cổng trường phiền não ứng phó thế nào với sự quấy rầy của chú Trần, giống như đã rất lâu rồi.
Rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế, tốn nhiều tâm tư vào việc này như vậy? Anh ta có ý đồ hay mục đích gì?
Cô muốn gặp người này.
Phó Thực Ân nhận được điện thoại của luật sư Cố khi đang trên đường về nhà.
Bận rộn cả một ngày, anh gần như đã quên mất chuyện này.