Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 5 : nước mắt bất lực

Cô vừa nghĩ vậy, nhưng lập tức phủ định. Cô không có tiền để lừa, nếu muốn gạt sắc, bộ dáng cô tuy thanh tú, nhưng không đến mức phải tăng số nhân thủ đến dụ dỗ đem bán chứ?

Lục Hân Á sững sờ nhìn hai người trước mặt, nắng chiều phảng phất như khảm một lớp viền vàng lên người bọn họ, giờ phút đã cùng đường, cô quyết định đánh cược một phen.

Cô tình nguyện tin tưởng Thượng Đế rốt cục thương hại cô, vì cô mà phái hai thiên sứ xuống……

Lục Hân Á ngồi trong chiếc xe ô tô màu đen khí thế, đằng trước có người lái xe, luật sư tiên sinh ngồi ghế lái phụ phía trước, Phúc bá hiền lành ngồi bên cạnh cô. Một xe đều là người xa lạ, cho dù thiên sứ thật sự tới cứu cô, cũng làm cô cả người không được tự nhiên.

Lục Hân Á bất chấp khó khăn, cố lấy dũng khí, thật vất vả mới mở miệng. “Xin hỏi…… Nếu vấn đề gì đều có thể giải quyết, có thể cho cháu mượn tiền ở nhà trọ được không? Một ngày là được rồi!” Cô vô cùng hèn mọn thỉnh cầu. “Cháu có đi làm thêm, nhà trọ rẻ không tới một ngàn đồng, cháu làm thêm vài ngày là có thể trả hết nợ…… Cháu có thể viết biên lai mượn đồ, nếu muốn lãi cũng được ạ.”

Phúc bá nhìn cô, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang thương tiếc, ông mở miệng an ủi cô.

“Lục tiểu thư, xin đừng lo lắng, những vấn đề này sau khi thăm hỏi qua quý phủ* thì sẽ được giải quyết hết.” Mặc dù Phúc bá dùng từ ngữ khách khí, nhưng thái độ cũng rất hòa ái. “Yên tâm, giao cho chúng tôi xử lý là được rồi.”

*là nhà theo cách nói trang trọng

Tuy trên người Phúc bá có loại cảm giác đáng tín nghiệm, nhưng Lục Hân Á vẫn như cũ không thể yên lòng.

Khi đến nhà, cô đứng ở cửa, vài lần dâng lên xúc động muốn xoay người bỏ trốn, nhưng nhớ tới đằng sau có hai người khách, cô miễn cưỡng nuốt sự sợ hãi đang bốc lên mà mở cửa cho bọn họ.

Chỉ là mới bước vào cửa chính, cô chợt nghe thấy tiếng mẹ và chú Trần đang tranh chấp kịch liệt.

Mẹ không phải đi Hong Kong rồi sao?

Cô nghi hoặc đi vào phòng khách, chỉ thấy mẹ giờ phút này tóc tai bù xù, khuôn mặt được trang điểm loang lổ nước mắt.

Bà khóc kêu thét chói tai, vứt loạn đồ đạc, mà chú Trần vẻ mặt tức giận, không ngừng gào lớn “Câm miệng”.

“Mẹ…… Làm sao vậy?” Lục Hân Á sợ hãi mở miệng.

“Hết rồi, tất cả tiền của chúng ta đều mất hết rồi!” Mẹ Lục than ngồi dưới đất, như là đứa trẻ ba tuổi khóc nháo. “Đều do ông ta! Tên phế vật đó! Nói cái gì mà đầu tư không thành vấn đề, mẹ mới đem tiền cho hắn, sau đấy tiền đều mất hết rồi!”

“Cô câm miệng! Con đàn bà đê tiện này! Nói nữa tôi đánh chết cô!” Trần Anh Cường làm bộ muốn xông qua.

Mẹ Lục kéo Lục Hân Á qua che phía trước, nắm tay Trần Anh Cường vừa muốn hạ xuống, đã bị luật sư Cố lưu loát khẽ bẻ, áp chế ở trên bàn.

“Ngụy phu nhân, Trần tiên sinh, tôi đại diện cho công ty luật sư Thương Đức, tệ tính* Cố.” Một tay đè nặng người, Cố luật sư còn có thể chậm rãi giới thiệu, “Công ty Thương Đức là chủ nợ lớn nhất của hai vị, tài sản của hai vị sau khi tòa án kiểm tra và niêm phong sẽ mang đi đấu giá, toàn bố số tiền sẽ thành phí bồi thường.”

*chỗ này nói lịch sự, có chút hạ thấp mình

“Buông tôi ra!” Trần Anh Cường kịch liệt giãy dụa, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi sự áp chế của luật sư Cố.

“Được, tôi sẽ buông, nhưng cũng hy vọng Trần tiên sinh bình tĩnh lại.” Luật sư Cố buông tay ra.

Trần Anh Cường oán hận chửi vài tiếng, tránh đi rất xa.

“Nếu tòa án đã muốn niêm phong tài sản, luật sư Cố đến có gì phải làm sao?” Mẹ Lục quả nhiên rất khôn khéo, mũi ngửi được hương vị đàm phán, rất nhanh thu lại dáng vẻ khóc lóc om sòm lúc trước, lại tao nhã đứng lên, giống như chuyện khóc nháo vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Ngụy phu nhân thật thông minh, tôi quả thật đại diện công ty Thương Đức đến làm một cuộc giao dịch khác.” Luật sư Cố cũng đi thẳng vào vấn đề nói. “Chúng tôi muốn dẫn tiểu thư Lục Hân Á đi.”

“A?” Mang cô đi? Lục Hân Á sửng sốt.

“Dựa vào cái gì? Hân Á là con gái bảo bối duy nhất của tôi, sao có thể nói mang đi liền cho anh mang đi?” Giọng nói mẹ Lục miễn cưỡng, khuyết thiếu tình cảm, tràn ngập tham lam cùng tính kế. “Như vậy nửa đời sau của tôi phải dựa vào ai đây?”

“Mẹ……” Lục Hân Á sao có thể không nghe ra ý tứ muốn mượn cô để bắt chẹt một khoản lớn của mẹ, mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa lăn xuống.

“Chúng tôi đồng ý xóa nợ của bà, lại chi thêm một tháng ba vạn đồng tiền sinh hoạt cho đến khi Lục tiểu thư trưởng thành, như thế đã đủ phí dùng thuê nhà của bà.” Luật sư Cố nói.

“Ba vạn? Tôi mua túi xách hàng hiệu cũng không có cái giá đấy.” Lục mẫu cười lạnh. “Ba mươi vạn tôi còn có thể cân nhắc một chút.”

“Vậy bà có thể cũng nên cân nhắc một chút một xu tiền cũng không lấy được, cộng thêm mắc nợ ba trăm bảy mươi vạn?” Cố luật sư thản nhiên nói. “Tiểu thư Lục Hân Á qua một năm nữa liền tròn mười tám tuổi, đến lúc đó cô ấy đã có thể độc lập tự chủ, không cần quyền giám hộ của bà, đến lúc đó cái gì bà cũng không chiếm được.”

Mẹ Lục thấy thái độ cương quyết của đối phương, trầm mặc cân nhắc.

Một bên Trần Anh Cường thấy thế, vội vàng chen vào nói. “Một tháng ba vạn quá ít, ba mươi vạn quả thật cũng quá nhiều, bằng không mười vạn đi, đủ sinh hoạt phí cho chúng tôi.”

Luật sư Cố lạnh lùng quét mắt đến. “Thật có lỗi, Trần tiên sinh ông khả năng hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ xóa nợ cho Ngụy phu nhân thôi, nợ nần của ông không bao gồm trong đó.”

“Cái gì?” Trần Anh Cường sửng sốt, bất mãn ồn ào, “Bình thường đều là tôi chăm sóc hai mẹ con bọn họ, tuy rằng Hân Á không phải con ruột tôi, nhưng tôi vẫn coi nó như con ruột mà! Chuyện này sao có thể loại tôi ra ngoài được? Không được! Tôi không đồng ý! Mạn Đình, cô nói cho bọn họ, trừ phi đáp ứng điều kiện này, bằng không chúng ta có phá sản cũng không giao Hân Á ra.”

Mẹ Lục cũng không trả lời ngay, gã Trần Anh Cường này cho dù được xóa nợ, trên người cũng không còn béo bở gì nữa, hai người chia tay sẽ là chuyện tất nhiên, nhưng nếu tạm thời mỗi tháng có thể lấy được mười vạn, cũng không phải không có lợi.

“Ngụy phu nhân có thể xem xét cân nhắc.” Cố luật sư nhìn ra sự chần chừ của bà ta, lại nói: “Điều kiện của Trần tiên sinh chúng tôi không thể đáp ứng, mà điều kiện đã nói ra chúng tôi cũng sẽ không thay đổi, bà không cần nghĩ biện pháp mặc cả, không đồng ý thì chờ niêm phong phá sản.”

“Mạn Đình! Em thật sự nhẫn tâm bỏ mặc anh sao?” Trần Anh Cường thấy bà dao động, ai oán khẩn cầu.

“Anh cho rằng tôi bị ngu à, Trần Anh Cường? Tôi bị anh hại thành thế này còn chưa đủ sao? Loại thời điểm này phiền anh không cần làm phiền tôi.” Mẹ Lục không hề có tình cảm, lạnh lùng nói.