Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 25 : Vì bảo vệ

 “Những năm gần đây anh luôn chỉ biết công việc, mà em bởi vì anh, chưa từng trải qua một lần yêu.

Hiện tại, chúng ta bắt đầu lại. Phó Thực Ân nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười “Lục Hân Á, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”

Bọn họ thật sự chưa từng yêu đương qua.

Ngay lúc tình yêu đang muốn phát triển ngọt ngào lần nữa, hai người đồng thời gặp vấn đề này –

Thời điểm hẹn hò yêu đương, mọi người thường đi đâu?

Lục Hân Á lên mạng google thật lâu, phần lớn mọi người đều tới nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem phim, xem ca nhạc, đi dạo phố, ca hát, nếu nói xa hơn một chút, thì chính là đi biển, đi leo núi, đi ngâm suối nước nóng.

Những ý kiến này cô đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, đi nhà hàng cao cấp ăn cơm thì có thể, dù sao con người luôn cần ăn cơm, nhưng nếu nói đi xem phim hay xem ca nhạc, đều cảm thấy với thân phận của Phó Thực Ân mà đi tới mấy chỗ như vậy hình như không tiện lắm. Lại nói nhà của anh có một căn phòng nghe nhìn siêu xa hoa, cho dù là muốn vòng quanh âm hưởng hay hưởng thụ thị giác 3D rung động đều có thể, anh căn bản không cần ra khỏi cửa đâu.

Xem kịch ấy à…… Cô sợ bản thân không chịu được, ngủ luôn mất.

Đi dạo phố, cô cảm thấy sẽ lãng phí thời gian vàng bạc khó mua được của Phó Thực Ân.

Nếu là hoạt động ngoài trời,  đi biển cũng không tệ, nhưng cô không biết bơi, ngược lại leo núi có thể xem xét, chẳng qua…… Phó viên ở ngay trên núi Dương Minh, công viên quốc gia giống như vườn sau nhà tùy lúc đều có thể tới, mỗi ngày thấy núi rồi còn chưa đủ sao? Rốt cục còn muốn đi leo ở đâu chứ?

Lục Hân Á  phiền não nửa ngày cuối cùng vẫn không nghĩ được cái gì, khi thấy lần đầu tiên hẹn hò sẽ tuyên cáo khó hoàn thành, Phó Thực Ân đã tới rồi.

Khó được ngày cuối tuần không phải đi làm, anh mặc một chiếc áo Polo thoải mái cùng quần dài kaki, đơn giản có hình, hơn nữa dáng người anh cao ngất cùng khuôn mặt tuấn lãng, quả thực tựa như người mẫu nam trong mục lục trang phục.

“Chúng ta hôm nay…… đi đâu ạ?” Ngồi trên xe, Lục Hân Á cái gì cũng chưa chuẩn bị chột dạ hỏi.

“Chúng ta đi ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, ngắm cảnh đêm.” Phó Thực Ân vẻ mặt ngày thường tao nhã nghiêm cẩn hôm nay có vẻ đặc biệt thả lỏng sung sướng.

“A?” Không dự đoán được hành trình của anh sẽ bình dân hóa như vậy, cô không khỏi kinh ngạc, xem phim với đi dạo phố đó! Thật hay giả vậy?

“Từ từ thôi.” Anh giống như nhìn thấu lòng cô. “Chúng ta còn rất nhiều lần hẹn hò khác.”

Lục Hân Á nghe anh cam đoan như vậy, bên tai nhất thời nóng ran, dù đỏ mặt, nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt sắp ủ ra cả mật rồi.

Hành trình hơn nửa ngày sau đó, bọn họ quả nhiên giống như một đôi tình nhân bình thường, làm những chuyện đi hẹn hò nên làm.

Phó Thực Ân đầu tiên đưa cô đi ăn đồ Nhật, dùng cơm xong, hai người đến rạp chiếu phim báo danh.

Vừa đến rạp chiếu phim, cô mới biết được Phó Thực Ân đã đặt vé ở khu khách quý, hơn nữa không chỉ là hai chiếc, mà toàn bộ khu đó đều bị anh bao hết, miệng cô kêu lãng phí, nhưng trong lòng bởi vì anh tốn tâm tư sắp xếp chuyện hẹn hò mà cảm thấy ngọt ngào.

Cho đến khi cùng anh xem phim cô mới hiểu được tại sao các đôi tình nhân khi hẹn hò thích xem phim.

Bởi vì tại đây trong hơn hai tiếng đồng hồ, chỗ nào hai người cũng không được đi, chỉ có thể ngồi ở vị trí dựa vào nhau, chia xẻ đồ ăn, cảm thụ thị giác cùng tim đập, khi buồn cười cùng nhau cười, khi hồi hộp có thể ở trong bóng tối lặng lẽ cầm tay nhau, hai trái tim đột nhiên trở nên thật gần.

Xem xong phim, Phó Thực Ân mang cô đi ăn kem, cùng đi công ty bách hóa dạo phố.

Chỉ là khí chất cùng diện mạo của anh thật sự rất đáng chú ý, cho dù ăn mặc đã khiêm tốn rồi, nhưng ở trong đám đông vẫn khiến người khác chú ý.

Anh đưa cô đi dạo cửa hàng tinh phẩm nhãn hiệu nổi tiếng, cô nhìn nhìn giá, le lưỡi liền lôi anh ra ngoài.

“Đồ đắt tiền như vậy, em cũng không cần mấy. Một đôi giầy ba vạn đồng, cho dù có cả chức năng gọi điện thoại, cầm lên có thể nói chuyện điện thoại em cũng không thấy bất ngờ.”

Mặc dù cái gì cũng không mua, hai người lượn trong công ty bách hóa một vòng, cũng tốn gần 3 tiếng đồng hồ.

Lần này, Lục Hân Á lại hiểu được nguyên nhân các đôi tình nhân muốn đi dạo phố.

“Đi dạo phố có thể biết yêu cầu vật chất cùng sự thưởng thức khác biệt của nhau.” Cô thẳng thắn chia xẻ bí mật nhỏ cô phát hiện ra với anh. “Tuy rằng không mua gì, nhưng ít nhất anh biết em không thích đôi giày nào giá ba vạn đồng trở lên lại không có chức năng gọi điện thoại.”

Phó Thực Ân dịu dàng nở nụ cười.

Đi dạo phố xong, bữa tối anh đặc biệt đặt chỗ một quán nhỏ nổi tiếng không có thực đơn trên núi Dương Minh.

Tuy nói lúc lên núi Dương Minh, cô quả thật có loại ảo giác chuẩn bị phải về nhà, nhưng càng đi sâu vào núi, thì vẫn có chút hi vọng, thấy được phong cảnh mới.

Quán cơm nhỏ tên là “Vân gian”, khách không đông lắm, mỗi khu ghế lô đều có tính kín đáo và cảnh đêm bên cửa sổ đáng thưởng thức, không khí yên tĩnh tươi đẹp, quả thực giống nơi thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sau khi đồ ăn được mang lên, món ăn càng khiến cô kinh ngạc.

Mỗi món đồ ăn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, tinh xảo lại có từng tầng cảm xúc dồi dào.

“Phó đại ca, anh thường ăn những thứ thế này sao còn thích đến quán ăn đồ em nấu chứ?” Nếm thử hương vị của người ta, nghĩ lại tay nghề của mình, tuy nói tay nghề của cô không đến nỗi nào, nhưng ở trước mặt đầu bếp chân chính căn bản không lên được mặt bàn đâu.

“Thứ nhất, anh đã sửa rất nhiều lần xưng hô của em rồi.” Anh đột nhiên toát ra một câu như vậy.

Lục Hân Á sửng sốt một chút, lập tức cố ý ngọt ngào kêu lên một tiếng, “Ân” Giọng điệu rất giống mấy cô đi làm ở quán rượu.

Phó Thực Ân tức giận lườm cô một cái, nhưng vẫn nở nụ cười. “Anh thích dùng cơm ở quán cà phê của em, bởi vì nơi đó thuộc về em, là nơi anh có thể hoàn toàn thả lỏng.”

“Anh hình như không có trả lời vấn đề của em đâu?” Tuy lời nói của anh khiến lòng cô thật ấm áp vui vẻ, nhưng cô vẫn khôn khéo bắt được lỗi trong lời nói.

“Tay nghề của em còn muốn trả lời thế nào? Không phải mỗi lần anh đều ăn hết sao.” Anh ôn hòa cười cười.

“Đây tính là đáp án gì chứ? Thật vô lại.” Cô cười chu miệng làm nũng.

Phó Thực Ân ngưng mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, rốt cục không nhịn được khom người hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô.