Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 24 : thấy anh cười

 “Đừng khóc.” Phó Thực Ân nghiêng người ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngón tay dài thay cô lau đi nước mắt, ai ngờ nước mắt cô giống như đoạn trân châu bị đứt dây càng lúc càng nhiều, khóc đến tim anh cũng hoảng lên, dứt khoát duỗi tay ôm cô vào lòng.

“Xuỵt, đừng khóc được không? Là anh không tốt, thực xin lỗi.”

“Anh…… Anh không có lỗi.” Mặc kệ là hiện thực hay cảnh trong mơ, cô đều muốn nói rõ với Phó đại ca.

“Là em rất…… Yếu ớt, cho em…… Cho em một chút thời gian, em…… em sẽ tốt lên nhanh thôi.”

“Không, anh có lỗi.” Anh đau lòng vì sự ngốc nghếch của cô. “Năm ấy mang em về nhà họ Phó, ý định ban đầu là muốn bảo vệ em, để em vĩnh viễn sẽ không phải khóc nữa.”

“Anh chỉ là…… anh chỉ là không yêu em, anh không có lỗi.” Cô khó khăn nói lời này ra miệng, nước mắt thật vất vả mới khắc chế được lại vỡ đê lần nữa.

“Hân Á, em đừng khóc, anh đi rót chén trà nóng cho em. Em bình tĩnh một chút, sau đó hãy nghe anh kể một câu chuyện xưa được không?” Phó Thực Ân kéo cô ra khỏi ngực mình, nghiêm túc nhìn cô.

Lục Hân Á hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, mặc dù đầu có chút mê man, nhưng biết Phó đại ca muốn cùng cô nói chuyện quan trọng, vì thế khẽ cắn môi dưới gật đầu.

Phó Thực Ân vừa lòng xoa xoa tóc cô, rời khỏi ghế lô.

Lục Hân Á  lúc này mới rút ra mấy tờ giấy, sửa soạn bản thân cho sạch sẽ. Một bên lau nước mắt, chùi nước mũi, cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại.

Chỉ chốc lát sau, Phó Thực Ân bưng một chén trà nóng tiến vào ghế lô, dịu dàng đặt vào tay cô, ngồi xuống bên người cô.

Mặc dù hai bên ghế lô đều là sô pha dành cho hai người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ sóng vai ngồi cùng  một bên.

Trong lúc bất chợt, ghế lô dường như trở nên nhỏ đi, không khí cũng trở nên mờ ám.

Thấy cảm xúc của cô đã chậm rãi khôi phục lại, anh mới nhẹ nhàng mở miệng. “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đang suy tính chuyện tự sát.”

Mở đầu như vậy khiến Lục Hân Á cả kinh, trợn lớn đôi mắt còn mang theo ẩm ướt, hoang mang bất ổn nhìn anh.

“Không nghĩ tới đi?” Phó Thực Ân cười khổ. “Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cũng là lần duy nhất anh có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Một năm đó thật gian nan, cha và mẹ kế đột nhiên gặp tai nạn xe cộ qua đời, anh trở thành người phải gánh vác trách nhiệm nhà họ Phó, mặc dù cha đã vì anh là người nối nghiệp mà bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng mà đối với anh còn đang học năm ba đại học mà nói, vẫn quá sớm rồi. Anh còn chưa kịp chuẩn bị tốt. Lúc ấy, anh chỉ cảm thấy năng lực của bản thân không đủ để đảm nhiệm người nối nghiệp nhà họ Phó mà thôi, lại không biết rằng tình huống của công ty còn phức tạp hơn so với anh tưởng.”

“Mới đầu anh ngây thơ cho rằng sau khi vào công ty, nhóm lão thần luôn một mực cung kính với cha sẽ diễn như trên phim truyền hình, trung tâm phụ tá thái tử sắp kế vị, nhưng trên thực tế, mỗi người đều tìm cơ hội nuốt lấy Phó thị, phe phái đấu tranh thật sự nghiêm trọng, căn bản không có người thật lòng muốn giúp anh. Thậm chí một lần có kẻ điên cuồng muốn giết anh.”

“A?” Nghe đến mất hồn, Lục Hân Á thở nhẹ ra tiếng, vội vàng nhìn anh. “Sau đó thì sao?”

Tuy rằng biết sau đó nhất định không có việc gì, anh mới có thể xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô vẫn không nhịn được kinh hãi.

“Đối phương không thành công, nhưng anh lại sợ hãi, bởi vì lo lắng đối phương cũng sẽ thương tổn Ngộ Hi, vì thế anh không thể không dùng kế nghĩ biện pháp mang Ngộ Hi ra khỏi vòng bão tố, vì chuyện này, Dư Phi cũng rời khỏi nhà họ Phó. Cuối cùng, nhà họ Phó chỉ còn lại một mình anh.” Phó Thực Ân nhẹ nhàng bâng quơ kể lại đoạn gian khổ đã qua. “Khi đó mỗi ngày chạy hai đầu trường học cùng công ty, hơn nữa ở trong công ty, anh còn phải đối mặt với sự bôi nhọ cùng công kích của phe phái bất đồng, anh biết mỗi người bọn họ đều đợi anh gây ra lỗi hoặc làm hỏng chuyện, mà anh quả thật cũng bị buộc đến cực hạn.”

“Tiệc rượu xuân tối hôm đó, anh đợi ở trong thư phòng không muốn xuống tầng, bởi vì anh biết năm đódien  là tiệc rượu xuân náo nhiệt nhất từ trước tới nay của nhà họ Ngụy, tất cả các nhân vật cao cấp trong công ty khó thấy được đều đến đông đủ là một loại tỏ thái độ rõ ràng, nếu anh còn không lập tức biểu hiện cái gì đó, thì quyền kinh doanh Phó thị chân chính sẽ rất nhanh rơi vào trong tay nhà họ Ngụy.”

“Anh ở trong thư phòngdien  nghĩ rằng, đây là một cuộc chiến hoàn toàn không có phần thắng, anh lại không có năng lực, cũng không có tư nguyên, chỉ có thể đem vương quốc xí nghiệp tự tay cha tạo ra dâng tặng cho người khác.”

Lục Hân Ádien không khỏi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

“Có một khoảnh khắc, anh tuyệt vọng đến cực điểm, tâm lý cô đơn cùng mệt mỏi trường kỳ khiến anh có ý nghĩ tự sát. Anh nghĩ nếu anh đi rồi, tất cả sẽ chấm dứt. Cho dù có người chế nhạo anh không đánh mà chạy, anh cũng coi như không biết, như vậy xong hết mọi chuyện.”

“Nhưng ngay tại thời điểm cái ý nghĩ tự sát ấy càng lúc càng mạnh mẽ, đột nhiên có người ôm lấy anh từ phía sau khóc lóc sướt mướt làm nũng.” Phó Thực Ân nhịn không được cười khẽ. “Anh biết cô gái nhỏ đó nhận nhầm người, nhưng cái ôm của cô ấy toàn tâm toàn ý tràn ngập tin tưởng với anh, cũng đúng tại khoảnh khắc đó, anh được kéo lại từ trong bước đường cùng.”

“Nhưng mà…… em chỉ là nhận nhầm người mà thôi……”

“Anh biết, nhưng đối với anh mà nói, cái ôm của em cũng chính là sức mạnh tái sinh.” Anh ôn hòa nói. “Sau khi anh nghe em khóc nói nhiều những chuyện không công bằng như vậy, cảm thấy chúng ta giống nhau, cũng vì không có năng lực thay đổi thực tại mà bị bức đến không có đường lui. Nhưng mặc dù như vậy, cuối cũng em vẫn khóc nói rằng, em khóc xong sẽ có sức mạnh mà tiếp tục, sẽ không bỏ cuộc…… Khi đó, anh liền quyết định thay thế anh họ của em, trở thành người quan trọng nhất, có thể toàn tâm toàn ý cho em dựa vào.

“Anh cảm thấy chỉ khi có người chỉ còn lại anh để dựa vào, anh mới có sức thuyết phục bản thân tiếp tục bước đi, không được ngã xuống, bởi vì nếu anh ngã xuống, sẽ không thể bảo vệ em được nữa.” Anh nhìn cô mang theo sự áy náy nói; “Cho nên em nghĩ rằng anh rất tốt bụng, thật ra đều là biểu hiện giả dối, khi đó anh chỉ là ích kỷ, tuyệt vọng muốn tìm cái lý do để tiếp tục bước đi.”

“Phó đại ca….” Lục Hân Á kích động muốn nói gì đó, lại bị Phó Thực Ân chặn lại.

“Để anh nói hết đã.” Anh cười cười cầm tay cô. “Chỉ là anh không nghĩ tới lần đánh cược tuyệt vọng đó lại thật sự chống đỡ được sự yếu ớt của anh. Thời điểm công tác bận rộn, thấy em dùng MSN gửi đến cho anh, cùng anh nói chuyện, trong lòng anh có thể trở nên mạnh mẽ, về nhà rõ ràng đã mệt đến khộng chịu nổi, nhưng thấy em ở nhà chờ anh cùng ăn khuya, liền cảm thấy tất cả sự mệt mỏi đột nhiên trở nên thật đáng giá.”

Nghe Phó Thực Ân nói những lời này, sự trống rỗng lúc trước trong lòng Lục Hân Á đột nhiên nhanh chóng được lấp đầy.

Không sao cả, cho dù Phó đại ca không yêu cô cũng không sao cả.

Biết bản thân rất quan trọng trong cuộc đời anh, cho dù chỉ là đã từng, như vậy cũng đã đủ rồi.

“Vài năm này có em, anh càng ngày càng an tâm nỗ lực làm việc, có lẽ bởi quá nhập tâm vào công việc,  cho nên tình yêu ở trong sinh mệnh của anh mới trở nên không quan trọng như vậy, anh vốn nghĩ có lẽ anh không cần tình yêu đến vậy, nhưng sau cái ngày em tỏ tình với anh, anh mới biết được, không phải anh không cần, mà là anh đã có được rổi, cho nên mới không đi tìm nữa.” Anh nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt đen sâu kiên định cực kì dịu dàng. “Anh không phải không yêu em, cũng không thể không yêu em.”

Lục Hân Á đột nhiên  lại cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, cô không xác định mở miệng hỏi; “Có ý gì?”