Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 8 : Chiều nay tiêu chảy
Khi cô miên man suy nghĩ sẽ im lặng, biểu tình cũng mờ mịt, vừa thấy là biết đang ngẩn người.
Liễu Chướng vẫy vẫy tay ở trước mặt cô: “Nam Nam? Nam Nam!”
“Chuyện gì?” Ngu Nam đột nhiên lấy lại tinh thần, “Vừa rồi em đang suy nghĩ!”
Liễu Chướng thở phào một hơi: “Anh còn tưởng em đau đến choáng váng.”
Ngu Nam: “……” Ngay cả cách nói chuyện thiếu đòn này, cũng không thay đổi.
Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng ồn ào, Ngu Nam nghiêng tai nghe, là ba cô đã về. Liễu Chướng co quắp lại, nói: “Chú Ngu trở về, bằng không anh cũng đi về đây?”
“Đừng!” Ngu Nam quyết đoán cự tuyệt, “Ba trở về, tại sao anh phải đi? Anh Chướng Chướng, em còn muốn chơi với anh.”
Liễu Chướng sâu xa mà nói: “Chú Ngu nhìn anh không thuận mắt.”
Làm một học sinh tiểu học đại não cơ trí, cảm giác nhạy bén, Liễu Chướng có được trực giác kinh người. Ánh mắt chú Ngu nhìn cậu, có chút kỳ quái, giống như đang nhìn một…
Liễu Chướng cau mày, phát hiện mình không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung.
Ngu Nam ngượng ngùng ngậm miệng, không nói gì, trong lòng nói, hai người đàn ông các cậu vì sao đều có trực giác của dã thú.
Nhớ lại khi mới vào đại học, cô gấp không chờ nổi nói cho ba mẹ mình đang yêu đương, đối tượng là Liễu Chướng. Mẹ phản ứng còn được, ba lại có chút phản ứng quá kϊƈɦ —— tức khắc nổi trận lôi đình, giận sôi máu, ông nói, lần đầu nhìn thấy Liễu Chướng, ba đã cảm thấy Liễu Chướng sẽ cướp con gái mình đi.
Quả nhiên, heo con Liễu Chướng bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Đã chạy tới ôm củ cải trắng nhà mình đi!
'Heo con' dựng lỗ tai: “Chú Ngu tới?”
Giây tiếp theo, một người đàn ông mặc cảnh phục xuất hiện trước cửa phòng ngủ, Ngu Nam và Liễu Chướng đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
“Ba!”
“Chú Ngu ——”
Ngu Khang Thịnh không đi vào, anh rất tôn trọng quyền riêng tư của con gái, chỉ có được cho phép, mới có thể tiến vào phòng ngủ —— chẳng sợ hiện tại con gái chỉ mới sáu tuổi.
“Chiều nay tiêu chảy?”
Ngu Nam nói: “Đã hết đau.”
Ngu Khang Thịnh gật gật đầu, ánh mắt chuyển tới trêи người Liễu Chướng. Ánh mắt anh lập tức sắc bén lên, Liễu Chướng sắc mặt như thường đối diện với Ngu Khang Thịnh, trấn định gọi lại một tiếng: “Chú Ngu.”
Ngu Khang Thịnh: “Vừa rồi mẹ con ở bên ngoài kêu con về nhà.” Ngu Khang Thịnh là hình cảnh, ánh mắt nhìn người rất giống đèn pha, quét một lần từ trêи xuống dưới, khiến người không dám nhúc nhích.
Tuy rằng Liễu Chướng không hiểu ra sao, không rõ địch ý của Ngu Khang Thịnh đối với cậu là từ đâu mà đến, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng lên, làm bộ phải rời đi: “Dạ.”
“Con muốn anh Chướng Chướng chơi với con!” Thấy thế không ổn, Ngu Nam nhảy xuống giường, vội vàng đi túm quần áo Liễu Chướng, “Con cũng không nghe thấy tiếng của dì Trương!”
Cô tinh tường thấy, trêи mặt ba chợt lóe qua nghẹn khuất.
Trong lòng Ngu Nam yên lặng nói, xin lỗi ba, không phải con cố ý hủy mặt mũi của ba, hiện tại vẫn là chồng quan trọng một chút. Con thề, thật sự chỉ có một chút!
Nhìn theo ba nghẹn khuất rời khỏi cửa phòng ngủ, Ngu Nam một lần nữa dời lực chú ý lên trêи người Liễu Chướng.
Ngu Nam nói: “Anh Chướng Chướng, ngày mai em đi theo anh tiếp, được không?”
“Không được!” Liễu Chướng nói năng có khí phách.
Kỳ nghỉ hè của học sinh tiểu học sắp kết thúc, Ngu Nam quả thực không thể đi theo Liễu Chướng đến Thanh Thiếu Niên Cung. Cô tuổi còn nhỏ, ngủ lâu, Chu Linh Thước không có cố ý đi kêu cô, khi cô vừa rời giường, Liễu Chướng cũng đã đọc bài, cơm nước xong ra ngoài.
Ngu Nam không tin tà, nỗ lực đấu tranh với buồn ngủ, tranh thủ buổi sáng sáu giờ thức dậy chạy đến ban công, ngồi xổm nghe Liễu Chướng đọc bài.
Nhưng không như mong muốn, cô dậy quá sớm, trong lúc chờ đợi lại ngủ tiếp.
Năm sáu ngày đấu tranh không có kết quả, Ngu Nam rốt cuộc cũng chấp nhận kết cục bản thân không có biện pháp đi theo Liễu Chướng đến Thanh Thiếu Niên Cung.
Đảo mắt đã đến lúc nhập học, cuối tháng tám báo danh, tháng chín vào học, qua khai giảng mấy ngày là tới sinh nhật của Ngu Nam.
Mấy ngày này Liễu Chướng tựa hồ ở nhà điên cuồng bổ sung bài tập hè, buổi sáng luyện chữ, buổi chiều làm bài tập, buổi tối đi ra ngoài chơi. Ngu Nam không có thời gian ở chung với cậu. Ban đầu cô muốn buổi tối đi theo Liễu Chướng ra ngoài chơi, nhưng Chu Linh Thước quản nghiêm, không cho cô đi, cô cũng chỉ có thể trông mong nhìn đám con nít vui đùa bên dưới ban công.
Chỉ muốn hai người một thế giới, sao khó như thế?
Ngu Nam thở dài.
Càng làm cô tức giận là Liễu Chướng tựa hồ quên mất sự tồn tại của cô.
Nhà cô ở lầu hai, có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy đám con nít rượt đuổi nhau dưới lầu, từ nhỏ Liễu Chướng đã cao, tay dài chân dài, rất dễ thấy được.
Cô càng nhìn càng giận, càng nghĩ càng buồn bực, ngầm niết nắm tay nhỏ.
Đúng lúc này, dưới lầu Liễu Chướng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phất tay về phía cô, lớn tiếng gọi: “Nam Nam!”
Khuôn mặt thanh tú của cậu nhóc dưới ánh đèn mờ nhạt, có vẻ vô cùng rõ ràng, cách khoảng cách mấy chục mét, tựa hồ cũng có thể bị nụ cười sáng lạn của cậu cảm nhiễm.
Hờn dỗi trong lòng Ngu Nam chỉ một thoáng đã biến mất không còn tăm hơi.
Cô lại thở dài, bất đắc dĩ mà nghĩ, hiện tại Liễu Chướng vẫn là trẻ con, căn bản cái gì cũng không hiểu. Hành vi tức giận một mình của cô cũng quá ấu trĩ.
Sau khi đăng ký nhập học kết thúc, Chu Linh Thước dẫn con gái chậm rãi trở về nhà. Cô đã hứa với Ngu Nam sẽ dẫn bé đi công viên trò chơi, chỉ có chiều nay còn rảnh, thời gian sau đó cô lại bận rộn.
Chu Linh Thước và Trương Quyên đều là giáo viên cấp hai, dạy học ở trường trung học Lệ Châu, nhưng hai người, một người là chủ nhiệm lớp, một người là giáo viên môn phụ. Lệ Châu là tiểu thành, mặc dù kinh tế đang phát triển nhưng quy mô cũng không lớn.
Trường tiểu học của Ngu Nam rất gần, chỉ cách trường trung học một con phố. Nếu đi bộ, chỉ cần tốn mười phút, vô cùng thuận tiện.
Hôm nay chú định là một ngày bận rộn, không chỉ có học sinh tiểu học nhập học, học sinh trung học cũng phải báo danh.
Trêи đường xe chạy như nước, người đến người đi, tiếng kèn xe chói tai cùng tiếng người ồn ào đan xen nhau, tràn ngập trêи đường phố. Ven đường cửa hàng san sát, nhiều cửa hàng bán dụng cụ bút viết, quầy bán quà vặt, còn có tiệm cơm đủ loại kiểu dáng, có thể nói là rực rỡ muôn màu. Tiệm cơm và tiệm bán đồ ăn vặt không ngừng truyền ra mùi hương, Ngu Nam thèm ăn, lại cảm thấy rất hoài niệm.
Các loại quán ăn vặt gần trường này, về sau không còn gặp nữa!