Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 26 : Quả nhiên
Liễu Chướng: “Sao?”
Ngu Nam nói: “Giống như mẹ em ý.”
“Những việc này của con gái hình như đều là mẹ nói nhỉ.” Liễu Chướng nói, “Nhưng gần đây dì Chu bận rộn dạy học, phỏng chừng không có thời gian nói những lời này với em. Phụ huynh bây giờ hình như cũng sẽ không nói đến kỳ sinh lý của con cái.”
Ngu Nam khiêm tốn hỏi: “Vậy sao anh biết được?”
“Đương nhiên là đọc sách.” Liễu Chướng nhìn thoáng qua cô, phảng phất đang nói “Em bị ngốc à”, miệng lưỡi đương nhiên, “Cơ thể tuổi dậy thì thay đổi phát triển, đọc sách hiểu biết bản thân không đúng sao?”
Ngu Nam: Người bình thường sẽ nghĩ đến đi tìm sách đó xem!?
Liễu Chướng xoay chuyển câu chuyện: “Bây giờ còn đau không?”
Ngu Nam nước mắt lưng tròng gật đầu: “Đau.”
Liễu Chướng nói: “Vậy em có đem theo giấy không?”
“Có.”
Liễu Chướng đứng lên, bỏ cặp xuống, cởi áo khoác của mình ra ném cho Ngu Nam: “Em lấy áo khoác anh cột ngang eo đi, sau đó lấy giấy lau máu trêи ghế, anh ra ngoài đợi. Em dọn dẹp sách vở, anh cầm ra.”
Ngu Nam ngoan ngoãn làm theo.
Liễu Chướng cầm hai cái cặp, chân dài bước ra ngoài. Cậu đưa lưng về phía cửa, thoạt nhìn rất lười biếng, lại khiến cô sinh ra cảm giác cực kỳ an toàn. Tựa như chỉ cần có cậu ở đây, bất luận khó khăn cấp mấy cũng biến thành dễ dàng, không có gì phải sợ.
Ngu Nam đỏ mặt, buộc áo khoác của Liễu Chướng trêи eo, che khuất quần của mình. Cô rút tờ giấy thấm nước, lau sạch vết máu trêи ghế. Hai việc vô cùng đơn giản đã làm xong, Ngu Nam cảm giác bản thân như tiêu hết sức lực, dựa vào cạnh bàn thở dài một hơi.
“Xong chưa?” Liễu Chướng vẫn đứng quay lưng về phía cô.
Ngu Nam ôm bụng, chậm chạp đi đến cửa: “Rồi.”
Liễu Chướng nói: “Anh có thể xoay người chưa?”
“Được.”
Liễu Chướng xoay người, đi về phía cô: “Anh đỡ em.”
Ngu Nam quyết đoán bắt lấy cánh tay Liễu Chướng, tình ý chân thành nói: “Anh đúng là anh ruột của em!”
Anh ruột bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Đừng miệng lưỡi ba hoa, bây giờ thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Ngu Nam ngây ngốc hỏi.
Liễu Chướng nói: “Băng vệ sinh.”
Nhiệt độ trêи mặt Ngu Nam vừa mới tiêu tan không bao lâu, đã bị lời nói thản nhiên của cậu khơi mào nóng bỏng. Cô cúi đầu, ngại ngùng nhìn chằm chằm đôi giày, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Phải mua.”
Liễu Chướng nói: “Vậy em ở chỗ này chờ anh một lát, anh đi siêu thị mua cho em.”
Thái độ Liễu Chướng khác thường, động tác như gió cuốn, không có tư thái lười nhác ngày thường. Ngu Nam chỉ chờ vài phút, Liễu Chướng đã trở lại, trong tay còn cầm một bịch băng vệ sinh. Cậu nhét băng vệ sinh vào tay Ngu Nam: “Đi WC đi, anh ở đây chờ em.”
Ngu Nam vẫn cúi đầu, không dám nhìn cậu, cầm băng vệ sinh đi về phía WC.
Liễu Chướng vẻ mặt mờ mịt, không rõ vì sao Ngu Nam vẫn còn ngại ngùng?
Chu kỳ sinh lý bình thường, có gì ngại chứ?
Cậu không khỏi lâm vào trầm tư.
Khi Ngu Nam mặt đỏ tai hồng trở về, Liễu Chướng đã tự hỏi qua mấy lần cũng không thể tìm ra lý do. Có một số thời điểm mạch não của cậu và Ngu Nam không cùng một tuyến, hai người đều suy nghĩ cẩn thận tư duy logic của đối phương, nhưng luôn có cảm giác thiếu chút gì nữa.
“Xong?”
Ngu Nam đi rất chậm, vừa đi vừa thắt tay áo, muốn cột tay áo khoác trêи eo thành nơ con bướm.
“Xong!” Ngu Nam nói.
Liễu Chướng gật gật đầu: “Còn đau không?”
Ngu Nam nói: “Không đau lắm, có thể đi.”
“Vậy đi thôi.”
Liễu Chướng xách cặp của hai người, chậm chạp bước theo bước chân của Ngu Nam đi ra ngoài, một đôi chân dài giống như bị bắt phong ấn, bước chân chỉ dài một nửa ngày thường.
Ngoài cổng trường thưa thớt vài người, xe đậu ở ven đường rước học sinh từ từ tan đi. Đi đến cửa lớn, Liễu Chướng theo thói quen tạm biệt chú bảo vệ, sau đó dẫn theo Ngu Nam nghênh ngang đi ra ngoài.
Ven đường có quán ăn vặt, buổi trưa Ngu Nam không ăn gì. Hiện tại đau đớn hơi tiêu tan, đói khát trổi dậy.
“Ọc ——” Bụng cô đúng lúc kêu một tiếng.
Liễu Chướng nói: “Đói bụng? Trưa không ăn cơm?”
Ngu Nam im lặng gật đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm Liễu Chướng, muốn dùng ánh mắt chứng minh cô không phải cố ý không ăn trưa.
Liễu Chướng nói: “Đợi chút trở về qua nhà anh ăn cơm, mẹ em hôm nay bận tiết tự học buổi tối mười giờ mới về.”
“Được.” Ngu Nam vui vẻ ra mặt, sau đó lại hỏi, “Sao anh còn nhớ thời khóa biểu dạy học của mẹ em hơn em vậy?”
Liễu Chướng nhìn cô, tỏ vẻ bản thân bất đắc dĩ.
“Từ nhỏ đến lớn em ăn bao nhiêu bữa cơm ở nhà anh? Mỗi tháng mẹ em còn phải đưa tiền cơm cho mẹ anh nữa kìa.”
Trương Quyên và Chu Linh Thước thân như chị em, cũng là bạn thân, đã có giao tình từ khi còn nhỏ. Cũng là vì tình hữu nghị thân thiết giữa hai người, Chu Linh Thước mới có thể yên tâm nhờ Trương Quyên chăm sóc Ngu Nam những lúc cô bận rộn dạy học.
Ngu Nam le lưỡi: “Plè.”
“Chỉ cần dì Chu còn bận thì sẽ nói với mẹ anh, mẹ anh nói với anh, kêu anh nhớ nhắc nhở em.” Liễu Chướng thở dài, “Chính em cũng không nhớ mấy thứ này, mỗi lần về nhà thấy trong nhà không ai, dứt khoát sẽ không ăn. Có lần nào không phải anh kéo em đi ăn cơm đâu.”
Ngu Nam chột dạ cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.
Đi được nửa đường, bụng Ngu Nam lại bắt đầu đau, cô chịu đựng đau, miệng phát ra tiếng hút khí. Liễu Chướng luôn chú ý đến cô, vừa thấy dáng vẻ này, không nói hai lời, ngồi xổm xuống.
Ngu Nam: “Anh muốn cõng em?”