Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 31 : Khóa kỹ
“Giọng em khàn đặc, còn nói không thương tâm?”
Ngu Nam hít cái mũi: “Không có.”
“Vậy anh lại tìm một lý do.” Liễu Chướng cười khẽ, “Lần này là lần đầu tiên kể từ khi anh vào đại học tới nay em chủ động tìm anh. Em xem anh là vũ khí sinh học, tránh còn không kịp, thấy anh cũng đi đường vòng, lần này lại gọi điện thoại cho anh, khẳng định là gặp được việc gì khiến em buồn lòng, tìm anh làm đối tượng tâm sự.”
Ngu Nam cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.” Liễu Chướng nói, “Không phải anh đã chờ được em nói lời thật lòng rồi sao?”
Liễu Chướng cười nói: “Không cần xin lỗi, hành động này của em thường thấy ở tuổi dậy thì, sau đó lại kéo dài thời gian không gặp mặt anh, bởi vì không có cơ hội thích hợp, đúng không?”
Ngu Nam chỉ cảm thấy chính mình trong ngoài đều bị người ta nhìn thấu, mỗi một câu đều tinh chuẩn tàn nhẫn đánh trúng tâm tư của cô. Điều này khiến Ngu Nam xấu hổ không thôi đồng thời lại có một tia an ủi.
Mặc dù không trực tiếp nói chuyện, nhưng Liễu Chướng vẫn cứ luôn quan tâm cô.
Cầm điện thoại, Ngu Nam cười: “Ừ.”
“Em rất buồn, rất mệt.” Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, Ngu Nam không muốn nói việc ba mẹ cãi nhau cho Liễu Chướng nghe, nên tránh nặng tìm nhẹ nói, “Gần đây cảm giác sắp thở không nổi.”
Các loại gánh nặng nặng nề đè trêи đầu vai non nớt của cô.
Đối với một người còn nửa năm mới thành niên mà nói, nhiêu đó thôi cơ hồ làm cô cảm thấy trời sắp sập xuống. Cha mẹ cãi nhau, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ly hôn, thành tích bình thường, thi đại học có khả năng thất bại cao. Bạn thân cũng có áp lực thi đại học, cô không dám làm phiền.
Những đối tượng có thể chia sẽ đều bị cô gạt qua một bên, chỉ bởi vì bị ý niệm tránh hiềm nghi quấy rầy. Trẻ con tuổi dậy thì luôn có đủ loại suy nghĩ, thanh mai trúc mã cũng sẽ xa cách, có lẽ đến cuối cùng, sẽ từ thân mật khăng khít thành người xa lạ.
Cũng may, Liễu Chướng không phải chàng trai như vậy.
Cậu vĩnh viễn thẳng thắn, chân thành, giống một gốc cây tùng, đứng bên cạnh cô, là tiêu điểm để cô cân nhắc chính mình, cũng là biển báo giao thông khi cô bị lạc hướng.
“Nam Nam, nói cho anh biết, hiện tại việc gì quan trọng nhất?”
Ngu Nam sửng sốt một chút, nói: “Học tập.”
“Sắp phải thi đại học, bất luận xảy ra việc gì cũng phải ưu tiên học tập. Việc xảy ra bên cạnh em hiện tại rất quan trọng sao? Nếu quan trọng vậy cần phải giải quyết ngay bây giờ, nếu không em căn bản không thể nhập tâm học tập.”
“Em…” Ngu Nam á khẩu không trả lời được.
Ba mẹ cãi nhau, có lẽ vài ngày sau sẽ làm lành. Trong lòng cô có một âm thanh đang nói, bọn họ sẽ làm lành. Nhưng lời nói ba mẹ dùng công kϊƈɦ đối phương tựa như đâm vào trong lòng cô một nhát, làm cô khó có thể chịu đựng.
Liễu Chướng lại nói: “Hoặc là chúng ta đổi một góc độ, hiện tại em buông bỏ học tập, chuyên tâm đi giải quyết nan đề khiến em khóc thút thít, em có thể bảo đảm bản thân giải quyết được không?”
“Không thể.”
Khi cô ở nhà, ba mẹ cãi nhau cũng sẽ hạ giọng, quyết định phạm vi ở giữa phòng ngủ. Nhưng vì không quấy rầy cô học tập, cô lý giải khổ tâm của ba mẹ, lại vẫn cứ vì thế cảm thấy khó chịu.
Bầu không khí của nhà cô khác với nhà Liễu Chướng, ba mẹ cũng sẽ không coi cô là một người độc lập có thể tự giải quyết vấn đề. Cho dù cô trực tiếp tiến lên bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa, kết quả cũng không làm nên chuyện gì.
Bởi vì Chu Linh Thước và Ngu Khang Thịnh vẫn xem cô như đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Điều này khiến cho Ngu Nam cảm thấy mất mát.
Cách khoảng cách xa xôi Liễu Chướng tựa hồ cũng cảm nhận được Ngu Nam khó chịu, vì thế nói: “Chỉ cần khó khăn này không lớn, vậy đều phải nhường đường cho thi đại học. Hiện tại thi đại học mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của em, nó quyết định con đường tương lai của em.”
“Nếu em không thể giải quyết nan đề này, vậy hãy chuyên tâm học tập, được không?”
Ngu Nam im lặng thật lâu.
“Nếu em không nói lời nào, nghĩa là đã đồng ý với anh.” Liễu Chướng nhẹ giọng nói, “Yên tâm, Nam Nam, hết thảy đều sẽ được giải quyết, chờ em đi qua giai đoạn này, sẽ cảm thấy không có gì cả. Em sẽ cảm thấy mọi chuyện không quan trọng như em tưởng tượng, khó khăn hiện tại em gặp được cũng sẽ tan thành mây khói.”
Thật ra Ngu Nam có thể gặp được việc làm cô hỏng mất cũng chỉ vài loại như vậy.
Hữu nghị, gia đình, học tập.
Hoàn cảnh sinh sống của Ngu Nam rất đơn giản, cũng không có yêu thích lung tung.
Hữu nghị tự nhiên không có khả năng, Kỷ Bạch Vũ mỗi tuần báo cáo cho cậu hướng đi của Ngu Nam. Tuy không đến trình độ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhưng cũng sẽ nhặt những chuyện tương đối quan trọng ở trong trường học nói cho cậu. Ngu Nam không có bị xa lánh, cũng không có bị khi dễ, rất dễ hòa đồng với mọi người.
Học tập đôi lúc rất thất bại, nhưng tựa như lời cậu an ủi Ngu Nam. Ngu Nam là một học sinh cực có chủ kiến trong việc học, thất bại bình thường cũng không khiến cô uể oải, chỉ có sự thúc đẩy của người bên ngoài mới có thể áp cô suy sụp.
—— gia đình phân tranh.
Nhất định là ba mẹ Ngu Nam xảy ra vấn đề gì đó.
Cãi nhau? Ly hôn? Là người nào ngoại tình? Hay là nguyên nhân khác?
Trong nháy mắt, trong đầu Liễu Chướng hiện lên rất nhiều ý niệm.
Ngu Nam nức nở khiến trái tim cậu đau nhói, từ nhỏ cậu đã chiếu cố an ủi Nam Nam những lúc cô khóc như vậy. Chỉ là một phần nhận tri này khiến cho Liễu Chướng luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc không thể tiếp tục khắc chế.
Đêm đã khuya, Liễu Chướng trấn an cảm xúc của Ngu Nam tốt lên, lại khuyên cô về nhà nghỉ ngơi.
Cường độ học tập cao đã làm cô mỏi mệt, việc quan trọng nhất hiện tại là bổ sung tinh lực. Ngu Nam đã không còn trong trạng thái phát hoảng vừa rồi. Liễu Chướng nói không sai, thoạt nhìn nghiêm túc khó khăn, nhưng so sánh với thi đại học thì đều không đáng giá nhắc tới. Cô còn muốn vực dậy tinh thần đi đối phó đề thi vô cùng vô tận.
Nhìn thoáng qua di động, buổi tối 10 giờ, sắp đến giờ đi ngủ mỗi ngày của cô.
“Em đang ở bên ngoài rừng cây bên cạnh sân điền kinh?” Liễu Chướng đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy.” Ngu Nam ngạc nhiên nói, “Sao anh biết?”
“Đoán.” Liễu Chướng nói, “Mau trở về đi, đừng ngắt điện thoại, chờ về đến nhà rồi tắt, anh chờ.”
“Được.” Ngu Nam nắm điện thoại giống như cầm một ngọn đèn có thể mang cho cô cảm giác an toàn không gì sánh bằng.
Cô áp điện thoại gần sát bên tai, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Chướng.