Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 29 : Thành tích
Hai người lái xe đi siêu thị, mua củ quả tươi sống, Liễu Chướng và Ngu Nam đều nhiệt tình thích ăn thịt heo nên không mua loại thịt khác. Ngu Nam vừa nhìn thịt heo, đã mặc sức tưởng tượng hình ảnh chúng nó biến thành đồ ăn nằm trong mâm.
Tối hôm qua trong “Cảnh trong mơ” thời niên thiếu, chú Liễu trổ tài nấu nướng nấu một bàn mỹ thực. Tay nghề của Liễu Chướng đều là học theo chú Liễu. Liễu Chướng niên thiếu đã ở bên cạnh cô, cô lại không ngừng nhớ tới Liễu Chướng trưởng thành, nhớ tới đồ ăn Liễu Chướng làm.
Hiện tại, cô đã về lại bên cạnh người này, còn có thể tận tình hưởng thụ tay nghề nấu nướng của anh.
Bất luận nghĩ như thế nào, đều khiến cô vui mừng.
“Sao đột nhiên cười kỳ quái như vậy?” Liễu Chướng nhìn cô, hỏi.
Ngu Nam nói: “Nghĩ đến việc khiến em vui vẻ.”
Cô tưởng tượng đến quá khứ, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài và ngọn đèn đường sáng ngời, chỉ cần có anh bên cạnh làm bạn là không ngăn được khóe miệng cong lên.
Về đến nhà, cả người Ngu Nam thả lỏng, lao thẳng tới sô pha.
Liễu Chướng xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn vào phòng bếp, hô: “Lại đây giúp anh dọn dẹp một chút, em muốn ăn cái gì?”
“Em thích món sở trường của anh!” Nhắc tới ăn, Ngu Nam lập tức có tinh thần, lập tức lộn mình xoay người ngồi dậy, xỏ dép lê đi đến phòng bếp.
Liễu Chướng gỡ tạp dề mặc vào: “Giúp anh cột dây.”
Ngu Nam cười trộm, đi tới sau lưng giúp anh buộc nơ con bướm: “Chướng Chướng ngu ngốc, bình thường anh thắt nơ con bướm như thế nào? Em thắt còn không đẹp bằng anh..”
“Lần sau chỉ em.” Liễu Chướng thuần thục rửa dao, “Giúp anh lấy bếp điện đi, anh làm nước chấm, hôm nay nướng thịt ba chỉ cho em ăn.”
“Được.” Ngu Nam vui sướиɠ đồng ý.
Cô nhìn thoáng qua Liễu Chướng, anh cắt đồ ăn, đưa lưng về phía cô.
Chân dài eo nhỏ, thân hình thon dài, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cô. Một người con trai như vậy là của cô, từ nhỏ đã trói định. Ngu Nam đắc ý nhếch môi, may mắn cô tuệ nhãn như đuốc, từ nhỏ đã tìm được đối tượng cho mình.
Không được bao lâu, Ngu Nam tự giác rời khỏi phòng bếp.
Bây giờ phòng bếp là lĩnh vực của Liễu Chướng, cô ở đó chỉ tổ thêm phiền.
Cô ngồi xem TV, tâm lại ở nơi khác, xuyên thấu qua cửa sổ giữa nhà ăn và phòng bếp, nhìn chăm chú bóng dáng Liễu Chướng. Lúc trước bởi vì cãi nhau mà xuất hiện ngăn cách, tại một khắc này bị mùi thơm đồ ăn nung đến không còn tăm hơi.
Không có việc gì lại đi cãi nhau, chỉ biết làm cho hai bên đều không thoải mái, còn để ba mẹ hai bên nhọc lòng.
Ngu Nam nghĩ thầm, nếu muốn nói chuyện công bằng với Liễu Chướng vậy không thể giấu giếm.
Cô nằm ở trêи sô pha, ngáp một cái. Trong TV chiếu hài kịch cũng không có ý tứ gì, cô nắm điều khiển từ xa, cảm giác mí mắt nặng nề buồn ngủ.
“Chướng Chướng ngu ngốc!” Cô lớn giọng gọi.
“Chuyện gì!” Liễu Chướng ở trong bếp quay đầu lại nhìn cô.
“Em ngủ một lát!”
“Em ngủ đi, đợi chút ăn cơm anh gọi em dậy.” Liễu Chướng nói.
Ngu Nam yên tâm nhắm mắt lại, lầu bầu nói: “Được.” Lần này trong mộng ngoài mộng đều có Liễu Chướng, cũng không biết lần này sẽ gặp được Liễu Chướng bao nhiêu tuổi.
Liễu Chướng bao nhiêu tuổi cũng được, bởi vì bất kể là khi nào, cô đều thích.
Nam Nam? Cậu lại ngủ gật?”
Chung quanh tiếng người ồn ào, cánh tay Ngu Nam đau nhức, đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô nằm bò một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa hai mắt của mình, nhìn xung quanh.
Trêи bảng đen viết công thức hàm số rậm rạp. Học sinh trực nhật đang ra sức vươn tay lau bảng. Có người ăn que cay trong phòng học, Ngu Nam ngửi ngửi, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt giống như đã từng quen biết.
Phía sau cô là một đám nam sinh rất cao, diện mạo bình thường, vừa ăn que cay vừa múa may cây viết sửa bài thi toán.
“Ăn không?” Nam sinh kia hỏi.
Ngu Nam vội vàng lắc đầu: “Không, không.”
Cửa kính thấm một tầng sương mỏng, thời tiết có chút lạnh, gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào phòng học. Ngu Nam cũng bị gió lạnh thổi trúng, che miệng, nhịn không được hắt xì một cái.
“Uống nước.” Có người ở bên cạnh cô nói.
“Tiểu Bạch.” Ngu Nam quay đầu, tinh chuẩn tìm được bạn thân của mình, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười giờ.” Kỷ Bạch Vũ ôm bình giữ ấm, nhỏ giọng nói.
Kỷ Bạch Vũ mười tám tuổi đã trổ mã nhìn rất văn nhã thanh tú, lông mi rất dài, lúc nhìn người khác cặp mắt màu đen kia mang theo ý cười. Không khác tương lai bao nhiêu, chỉ là có vẻ non nớt.
“À ——” Ngu Nam buồn ngủ chưa tỉnh, dứt khoát thuận theo tâm ý, lại nằm xuống bàn học.
Kỷ Bạch Vũ nhìn cô, cũng học theo tư thế của Ngu Nam, hai người nằm bò trêи bàn, cô ấy nhỏ giọng hỏi, “Nam Nam, có phải bởi vì thành tích kém nên không vui?”
“Gì?” Đầu óc Ngu Nam mơ hồ, còn không rõ, “Cái gì?”
Kỷ Bạch Vũ cảm thấy mình đã biết nguyên nhân. Cô ấy vuốt vuốt sống lưng Ngu Nam, an ủi: “Chỉ là làm sai một bài thôi, không cần quá để bụng, sửa lại đề sai, lần sau khẳng định làm được, không sao.”
Ký ức theo giọng nói của Kỷ Bạch Vũ dần dần rõ ràng lên, Ngu Nam hậu tri hậu giác nhớ lại, bây giờ cô là một học sinh lớp mười hai không hơn không kém, còn không đến ba tháng sẽ tới kỳ thi đại học.
Nhưng hiện tại cô không hề có cảm giác lo lắng khi sắp thi đại học, cô luôn cảm thấy bản thân rõ ràng đã vượt qua kỳ thi đại học dễ dàng. Sợ bóng sợ gió một hồi, đến cuối cùng được như ý nguyện.
Cô dựa vào lưng ghế, lại nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt đều là gương mặt non nớt.
Nếu Ngu Nam có được ký ức hoàn chỉnh, nói không chừng sẽ cảm khái vạn ngàn.
Cô đã thật lâu không liên hệ với các bạn học, sau khi học đại học mọi người tách ra mỗi người một phương. Cô và Tiểu Bạch quen biết từ nhỏ, đại học cũng ở cùng một thành thị mới không ngắt liên hệ. Nhưng các bạn học khác lại dần dần không có tin tức.
Mặc dù bây giờ Ngu Nam không rõ lắm lại cũng cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp, cùng loại với vui mừng.
Ở trường học mơ màng một biểu chiều, tiết tự học buổi tối kết thúc, Ngu Nam lập tức đeo cặp về nhà. Từ nhỏ cô lớn lên tại đây, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được con đường chính xác. Năm cô lên lớp mười, Liễu Chướng tốt nghiệp, rời đi tòa tiểu thành yên tĩnh này đi đến nơi khác học đại học.