Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Mô Tả:

Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó

Chương 7 : Rõ ràng nghe

Liễu Chướng thừa nhận gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nam Nam hôm nay tiêu chảy,” Trương Quyên nói, “Vừa mới trở về từ bệnh viện.”

Liễu Chướng kinh ngạc nói: “Nam Nam tiêu chảy?” Sao một động tĩnh cậu cũng không nghe thấy, rõ ràng phòng ngủ của Nam Nam chỉ cách phòng cậu một đoạn ngắn.

“Hôm nay dì Chu lo lắng một buổi trưa, Nam Nam vừa mới ngủ, đợi chút nữa đi xin lỗi dì Chu với Nam Nam, biết chưa?” Trương Quyên nói thấm thía, “Nhớ đừng có miệng lưỡi trơn tru, đều tại con mà ra.”

Liễu Chướng ấm ức, cậu miệng lưỡi trơn tru hồi nào.

Nhưng giữa danh dự và Nam Nam, vẫn là Nam Nam quan trọng chút, vì thế Liễu Chướng lựa chọn bỏ qua câu sau của mẹ, vội vàng hỏi: “Vậy Nam Nam có sao không?”

Trương Quyên nói: “May mắn không sao, chỉ là dạ dày yếu, uống thuốc, nghỉ ngơi là được.”

Lúc Liễu Chướng đi tìm Ngu Nam, Ngu Nam còn đang ngủ.

Chu Linh Thước dẫn Liễu Chướng đi vào phòng ngủ của Ngu Nam, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó ngồi xổm xuống, dựng thẳng ngón trỏ, đặt ở bên môi: “Suỵt, Chướng Chướng, đi vào nhỏ giọng chút, Nam Nam còn đang ngủ.”

Liễu Chướng nặng nề gật đầu, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng. Ngu Nam sợ lạnh, chăn có chút dày, cô cuộn tròn ở trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi vừa dài vừa dày, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Liễu Chướng?” Nghe thấy cạnh cửa truyền đến tiếng nói nhỏ, Ngu Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đôi mắt mở to nỗ lực muốn thấy rõ là người nào nói chuyện ở cạnh cửa. Nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc không không tỉnh táo, còn tưởng bản thân đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đã sớm thoát khỏi xưng hô “Ấu trĩ” kia. Theo bản năng gọi tên.

Chu Linh Thước nhạy bén bắt giữ tiếng kêu rất nhỏ của Ngu Nam, bước nhanh đi đến bên mép giường, hơi hơi cúi người, ôn nhu nói: “Nam Nam? Tỉnh?”

“Mẹ?” Ngu Nam nheo đôi mắt, thấy một khuôn mặt xinh đẹp. Là mẹ không sai, nhưng hình như trẻ mười mấy tuổi, không có nếp nhăn, một đầu tóc dài đen nhánh.

Rõ ràng nghe được tiếng của Liễu Chướng, sao không thấy bóng người?

Ngu Nam duỗi cổ, nhìn ra ngoài cửa, không có thân ảnh thon dài quen thuộc, chỉ có một cậu bé tay dài chân dài.

Cô giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Liễu Chướng lo lắng nhìn cô, lông mày cau chặt, trêи mặt tràn ngập lo lắng, hối hận cùng áy náy. Ngu Nam hiếm khi nhìn thấy trêи gương mặt kia có nhiều cảm xúc như vậy, nghĩ nghĩ, không cầm lòng được nở nụ cười.

“Có khỏe không?” Chu Linh Thước lau đi mồ hôi trêи trán Ngu Nam, “Anh trai Liễu Chướng tới thăm con, đồng ý cho anh trai vào phòng không?”

Ngu Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Cô và Liễu Chướng là quan hệ gì, một căn phòng ngủ mà thôi, hai người về sau còn phải ngủ trêи một cái giường.

Thật ra trong tiềm thức của cô, cô vẫn xem Liễu Chướng tuổi nhỏ và Liễu Chướng tương lai là ngang hàng nhau.

Ngu Nam xốc chăn lên, lộn mình nhảy lên, chứng minh cho Chu Linh Thước thấy hiện tại mình rất khỏe. Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên co rút bởi vì bụng đau đớn một chút, một lần nữa ngã xuống chăn.

Chu Linh Thước đại kinh thất sắc, Liễu Chướng sợ tới mức hồn vía lên mây, hai người cùng kêu lên: “Nam Nam!”

Ngu Nam kiên cường ngồi dậy, nói với Chu Linh Thước: “Mẹ, con không sao, con muốn trò chuyện với anh Chướng Chướng.”

Liễu Chướng mồ hôi đầy đầu, lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại thấy Ngu Nam mới biết cái gì kêu té ngã từ trêи cao, cậu mới phát giác cô bé còn yếu ớt hơn cậu khi còn nhỏ. Tự trách, áy náy không ngừng đánh sâu vào tâm hồn cậu bé Liễu Chướng, làm cậu như bị lửa đốt, gấp đến độ không tự giác giậm chân.

Lại một phen quan tâm, xác định Ngu Nam không có gì trở ngại, Chu Linh Thước mới cho hai bạn học nhỏ không gian riêng.

“Chướng Chướng, nếu Nam Nam lại đau bụng, nhớ đi tìm dì.” Chu Linh Thước ôn nhu dặn dò.

Liễu Chướng kiên nghị gật đầu, lại dùng sức vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ bản thân đã chặt chẽ ghi nhớ. Chu Linh Thước thoáng thả lỏng, chờ Liễu Chướng bước vào phòng Ngu Nam, đẩy cửa ra, thấy Trương Quyên ở phòng khách, hai người nhìn nhau cười.

Trương Quyên áy náy nói: “Thật là ngại quá.”

Chu Linh Thước an ủi nói: “Có gì mà ngại? Tớ hỏi Nam Nam, Nam Nam cũng nói bản thân tham ăn, không liên quan đến Chướng Chướng.”

Ngoài phòng người lớn đang nói cái gì, hai bạn nhỏ trong phòng đều không biết.

Liễu Chướng kéo cái ghế ngồi của Ngu Nam ở bên cửa sổ, thần sắc câu nệ, tay chân không biết nên đặt chỗ nào. Cậu là lần đầu vào phòng con gái, khẩn trương là bình thường. Liễu Chướng nỗ lực trầm ổn suy nghĩ, an ủi chính mình.

“Anh Chướng Chướng,” Ngu Nam nhỏ giọng nói, “Anh rất khẩn trương sao?”

Liễu Chướng bỗng dưng im lặng, tự hỏi sau một lúc lâu, thành thật trả lời: “Ừ, rất khẩn trương.”

Ngu Nam nhịn không được mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.

Nói thật, cô đã lâu chưa thấy qua Liễu Chướng non nớt như vậy, biểu tình hoảng loạn làm vẻ ta đây, sau khi lớn lên Liễu Chướng luôn là một bộ dáng thành thạo. Cũng không phải bất luận thời điểm nào cũng thong dong, nhưng rất nhiều chuyện cậu không để ở trong lòng. Càng quan trọng là da mặt cậu đủ dày.

Ngu Nam ghé vào gối đầu, cười hì hì nhìn cậu, cố ý hỏi: “Vì sao khẩn trương?”

“Nam Nam, hôm nay em ăn kem nên bị tiêu chảy?” Liễu Chướng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại chuyển đề tài, “Sau này anh sẽ không mua kem cho em ăn.”

Ngu Nam cười nói: “Nhưng em rất thích ăn kem.”

Nói thật, chủng loại kem hiện tại căn bản không phong phú, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có chín mười loại, đâu giống mấy chục năm sau, chủng loại kem đều phong phú lên, giá cả cũng theo đó tăng lên. Ngu Nam có hơi hoài niệm, cô không thích ăn kem lắm, chỉ là thích người mua kem cho cô.

Liễu Chướng lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giữa sức khỏe và thích, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn.”

Ngu Nam nói: “Anh Chướng Chướng, anh giống như ông cụ non.”

Liễu Chướng nói: “Lần này mua kem cho em ăn, làm em bị tiêu chảy, là anh sai. Nếu anh là anh trai của em, vậy là muốn tốt cho em.” Cậu còn gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán đồng lời nói của chính mình.

Ngu Nam ghé vào gối nhìn cậu, trong lòng ngọt ngào. Cô lại lần nữa tin tưởng, Liễu Chướng quả nhiên không thay đổi, khi còn nhỏ đã lộ ra một mặt nhọc lòng, sau khi lớn lên cũng như thế.

Tuy rằng cô không ngừng nói cho chính mình, Liễu Chướng của hiện tại và tương lai là cùng người, cũng sẽ có chỗ khác nhau. Nhưng khi Liễu Chướng dùng loại thái độ quen thuộc này đối đãi với cô, cô lại không kiềm lòng được mà cảm thấy thỏa mãn. Khi nào thì Liễu Chướng bắt đầu thích mình?

—— Ngu Nam vẫn luôn muốn biết.

Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, rất nhiều chuyện thơ ấu cô nhớ rõ, cô cũng quên rất nhiều. Cô tinh tường biết từng màn tình đầu chớm nở, lại trước sau không rõ, khi nào thì Liễu Chướng bắt đầu thích cô, ôn nhu dung túng cô. Lại khi nào bắt đầu, cậu không còn định vị cô ở vị trí “Em gái”.

Thì ra khi còn nhỏ gặp lần đầu, Liễu Chướng đã ôn nhu với cô như vậy.

Điều này khiến cho Ngu Nam vui sướиɠ từ tận đáy lòng.