Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 5 : Đọc xong một bài
Liễu Chướng đọc một nửa, rất bất đắc dĩ mà buông sách, nói với Ngu Nam: “Nam Nam, lúc anh đọc sách, em đừng cười.”
“Vì sao?” Ngu Nam vô sỉ đặt câu hỏi.
Liễu Chướng khép sách lại, nhăn mi: “Em sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Vì sao sẽ ảnh hưởng?” Ngu Nam khờ dại tiếp tục hỏi.
Liễu Chướng: “……”
Cậu yên lặng xoay người, mở sách ra, làm bộ không nghe thấy.
Ngu Nam: Ê!
Liễu Chướng chết sống không phản ứng cô, cúi đầu đọc sách, một bộ dáng hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài. Không ai nói chuyện với cô, Ngu Nam cuối cùng chịu ngừng, đôi tay chống mặt, ngọt ngào nhìn bóng dáng Liễu Chướng, trong lòng ứa ra bong bóng hồng phấn.
Khi còn nhỏ Liễu Chướng thật đáng yêu. Tuy rằng bộ dáng hiện tại không khác gì lúc lớn lên, là cao su đất dẻo, mặc người chọc, một phản ứng cũng không có, nghe tai này lọt tai kia.
Đọc xong một bài, Liễu Chướng đóng sách lại, chuẩn bị thay quần áo, đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp.
Thấy động tác của Liễu Chướng, Ngu Nam vội vàng đứng lên: “Anh Liễu Chướng! Anh muốn đi đâu?”
“Đi Thanh Thiếu Niên Cung.” Liễu Chướng nói.
Ba mươi phút sau, Thanh Thiếu Niên Cung.
Liễu Chướng nắm một cái đuôi nhỏ, sắc mặt nặng nề bước vào phòng học. Căn phòng học thư pháp này không nhiều người lắm, lớp khác kín người hết chỗ, lớp này lại một bóng người cũng không có. Ngu Nam thật cẩn thận ngẩng đầu đánh giá phòng học, còn chưa xem kỹ, đã nghe thấy một tiếng gầm lên: “Liễu Chướng, sao em dẫn người khác tới phòng học.”
Ngu Nam run run, nhanh chóng nhích đến sau lưng Liễu Chướng.
“Thầy, đây là em gái của em, em dẫn em ấy tới ngắm cảnh!” Liễu Chướng mặt không đổi sắc mà nói, “Nếu em ấy thích, thì trực tiếp tới lớp của thầy học.”
Người nói chuyện là một thầy giáo đeo mắt kính, đầu sáng đến độ có thể soi ra bóng người, năm mươi tuổi, đang nhăn chặt lông mày nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, một đôi mắt giống như đèn pha.
Từ nhỏ đến lớn Ngu Nam sợ nhất giao tiếp với giáo viên có tạo hình này, đối diện với thầy giáo nghiêm túc như thế này, đầu lưỡi nói chuyện không rõ, bắp chân run run. Cô cũng không biết đây là tật xấu gì, cũng cố ý sửa, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Liễu Chướng nâng lên tay, ẩn ẩn bảo vệ Ngu Nam, tiếp tục nghiêm trang nói: “Thầy không phải vẫn luôn sầu não không có học sinh sao? Em là tự sáng tạo cơ hội cho thầy.”
“Thằng nhóc này, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru.” Thầy giáo yên lặng nhìn cậu, qua mấy chục giây, rốt cuộc chậm rãi nở nụ cười, nhặt cục tẩy lên, không nhẹ không nặng ném đến trêи vai Liễu Chướng, cười mắng, “Mau đi luyện chữ, nhớ coi chừng em gái của em, đừng để con bé quấy rầy người khác luyện chữ.”
Liễu Chướng đứng nghiêm, chỉ thiếu cúi chào.
Cậu trung khí mười phần mà hô: “Dạ!”
Nắm cái đuôi nhỏ đi vào vị trí của cậu, Liễu Chướng nhìn trái nhìn phải, nhảy nhót kéo cái ghế cao trong góc phòng đến đây, giúp Ngu Nam ngồi ổn trêи ghế.
Ngu Nam cũng ngoan, mấy ngày nay tâm trí dần dần quen với thân thể sáu tuổi này, cũng trở nên ấu trĩ, làm nũng bán manh không chỗ nào không làm. Cô ghé vào một bên, nhìn chăm chú Liễu Chướng đặt bút luyện chữ, trêи mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
Qua vài phút, thầy giáo ra ngoài đi WC, ông đi không bao lâu, lập tức thấy một tiểu nam sinh tròn vo tiến vào. Nam sinh chắc nịch, một thân toàn thịt, béo cực kỳ, thân thể lớn hơn Liễu Chướng một hai vòng.
Ngu Nam bỗng dưng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu nhóc béo kia, đôi mắt chớp cũng không chớp.
Cô biết cậu nhóc béo này là ai, trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra Liễu Chướng đã sớm quen biết với cậu ta.
Liễu Chướng đang chuyên tâm luyện kéo tuyến hoành, căn bản không quan tâm mọi việc xung quanh. Ngu Nam đáng yêu, tuổi lại nhỏ, hơn nữa ánh mắt tạo cảm giác tồn tại quá mạnh, một chút đã khiến cậu nhóc béo kia chú ý.
“Ê, con bé kia, nhìn tui làm gì?” Cậu nhóc béo nâng cằm lên, không kiên nhẫn mà nói.
Ngu Nam chớp chớp mắt: “Em chỉ muốn nhìn thôi.”
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Cậu nhóc béo thở phì phì kêu lên, “Ba mẹ em không dạy em không được tùy tiện nhìn người khác sao?”
Ngu Nam có chút kinh ngạc, hiển nhiên không biết sao cậu nhóc béo lại tức giận? Rõ ràng tính tình của cậu ta vẫn luôn rất tốt.
Liễu Chướng cuối cùng cũng ngẩng đầu, bất mãn nhìn cậu nhóc béo, nói: “Dương Đường, ông nhỏ giọng lại đi, sao không tuân thủ kỷ luật? Lớp bên cạnh còn đang học.”
Bộ dáng thong thả ung dung của cậu thật sự có chút khiến người ta tức giận.
Cậu nhóc béo mẫn cảm —— Bạn học nhỏ Dương Đường phản bác châm chọc: “Ai không tuân thủ kỷ luật? Ông còn dẫn con nít tới đi học! Ông mới không tuân thủ kỷ luật!”
Ngu Nam choáng váng.
Sao cãi nhau rồi?
Liễu Chướng nói: “Thầy đã đồng ý.”
“Thầy không có ở đây, ông nói bậy, tui không tin!” Dương Đường ồn ào, “Con bé này là con dâu nuôi từ bé của ông chứ gì!”
Phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.
Ngu Nam: “……”
Liễu Chướng: “……”
Biểu tình Liễu Chướng trở nên rất khó coi.
Dương Đường còn đang đắc ý dào dạt: “Tui nói đúng chứ.” Con dâu nuôi từ bé là từ ngữ mới học được khi cậu xem phim truyền hình gia đình luân lý với mẹ, làm một học sinh tiểu học thiếu thốn từ ngữ, Dương Đường tự nhận đây là từ ngữ thô tục nhất lực sát thương lợi hại nhất.
Mẹ cậu nói, đây là một từ ngữ không tốt. Nhìn đi, Liễu Chướng luôn luôn miệng lưỡi trơn tru cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Học được là phải áp dụng ngay, cậu thật đúng là thiên tài, Dương Đường ở trong lòng tán thưởng chính mình.
Ngu Nam nhịn không được nghĩ, tuy rằng cách nói rất có vấn đề, nhưng nhìn từ góc độ ngày sau cô kết hôn với Liễu Chướng mà nói, hình như cũng đúng.
Bên kia, mặt Liễu Chướng giận đến đỏ bừng, đột nhiên nhào lên, kéo cổ áo Dương Đường, hai bạn nhỏ vung quyền đánh lộn.
Chờ thầy giáo thư pháp vẻ mặt thích ý từ WC trở về, thấy được cảnh tượng hai cậu nhóc một béo một gầy mặt xám mày tro, vặn thành bánh quai chèo trêи mặt đất. Cô bé Liễu Chướng dẫn đến đang huơ tay vây quanh hai người, tựa hồ đang suy nghĩ biện pháp tách bọn họ ra.
“Tụi bây làm cái gì đó!” Thầy giáo hét lớn một tiếng.
Nửa giờ sau.