Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 4 : Phát hiện này
“Không cần, ngày thường chú ý chút là được, không phải bị thương nặng.” Chu Linh Thước ôn nhu cười nói, “Trở về cũng đã muộn, chúng ta ăn cơm ở bên ngoài rồi về, được không?”
Ánh mắt Ngu Nam sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Liễu Chướng lại do dự nói: “Mẹ của con làm cơm…”
Chu Linh Thước nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Liễu Chướng, ôn hòa nói: “Vậy dì gọi điện thoại cho mẹ con, dặn mẹ con một tiếng, nhé?”
Liễu Chướng đồng ý, hiện tại Ngu Nam muốn tới gần Liễu Chướng một chút. Cô có dự cảm, thời gian cô dừng ở nơi này sẽ không quá dài, nhiều thì mấy ngày, ngắn thì vài phút, cô sẽ phải trở lại thời điểm hơn hai mươi tuổi.
Cơm chiều giải quyết ở một tiệm cơm ngoài bệnh viện, đồ ăn vừa ý, hàng ngon giá rẻ.
Khi ăn cơm, Ngu Nam cẩn thận quan sát, phát hiện khẩu vị của Liễu Chướng vẫn không thay đổi, từ nhỏ đến lớn đều thích cay, không thích ngọt. Vừa lúc tương phản với cô, cô chỉ thích ăn ngọt, đồ cay tuyệt đối không chạm vào.
Phát hiện này làm Ngu Nam cảm thấy vui sướиɠ.
Thật ra Liễu Chướng không thay đổi, tính tình vẫn luôn mềm mại.
“Trở về phải cùng nhau tâm sự.” Ngu Nam nghĩ ở trong lòng, “Không nên tức giận như vậy.”
Về đến nhà, đêm tối sao sáng đầy trời.
Liễu Chướng theo sát bên cạnh Ngu Nam, đi chậm hơn cô nửa bước, sợ cô té ngã. Chu Linh Thước đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ.
Được hàng xóm hỗ trợ, trong nhà Ngu Nam đã bày biện xong gia cụ, trang trí, các loại vật phẩm, ba Ngu đang nói chuyện phiếm cùng hàng xóm, mời hàng xóm ngày mai tới nhà ăn cơm.
Nói tạm biệt với Liễu Chướng, Ngu Nam không khỏi mất mát. Cô nhịn không được quay đầu, nhìn Liễu Chướng một cái.
Liễu Chướng xụ mặt, ngoài hành lang dưới ánh đèn cam vàng ấm áp phác họa ra hình dáng khuôn mặt thanh tú của cậu, có vẻ có vài phần nghiêm túc. Nhận thấy được tầm mắt của cô, Liễu Chướng nhẹ nhàng kéo tay áo cô, nói nhỏ: “Đừng quên trước đó nói với em.”
“Được.” Ngu Nam ngây thơ mờ mịt.
Một lát sau, cô mới biết, Liễu Chướng đang nói cái gì.
Ba Ngu tiễn nhóm hàng xóm ra ngoài, phòng khách náo nhiệt tức khắc yên tĩnh lại.
Phòng trong chỉ còn lại Chu Linh Thước, Trương Quyên và hai đứa nhỏ.
Không khí vô cớ trở nên căng thẳng, rất có tư thế tam đường hội thẩm (ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc), Chu Linh Thước ngồi ở trêи sô pha, khuôn mặt tươi cười đột nhiên trầm xuống, cô nói: “Ngu Nam, sao con bị té?”
Thật lâu chưa gặp lại dáng vẻ này của mẹ, lòng Ngu Nam run lên, còn chưa nói lời nào, đã nghe thấy Liễu Chướng chủ động nói: “Dì, là con sai!”
Trương Quyên mở miệng: “Con sai ở đâu?”
“Con dẫn em gái đi chơi cầu trượt, té ngã.” Liễu Chướng nghiêm trang nói, “Em gái lần đầu tiên chơi, không quen, cho nên muốn đánh thì đánh con, không liên quan tới em gái!”
Cậu chỉ trao đổi vị trí một chút, không tính nói dối, Liễu Chướng vững vàng bình tĩnh suy nghĩ.
Dù sao cậu dẫn em gái đi chơi, với em gái dẫn cậu đi chơi, không khác gì nhau.
Mẹ nói, cậu phải bảo vệ em gái! Em gái da thịt non mịn như vậy, bị đánh một trận khẳng định sẽ đau khóc, không bằng để cậu bị đánh đi.
Tuy rằng không biết dì Chu có thích đánh con nít hay không, nhưng mẹ cậu thích. Tục ngữ nói, mẹ trêи đời đều giống nhau, nếu mẹ cậu thích đánh con nít, vậy dì Chu khẳng định cũng thích đánh con nít.
Tự giác logic kín đáo, không chê vào đâu được Liễu Chướng tự tin mười phần nhìn hai người mẹ, một chút cũng không luống cuống.
Ngu Nam thoáng chốc cảm động vạn phần, thì ra Liễu Chướng nhỏ như vậy đã bắt đầu che chở cô, còn cam tâm tình nguyện ôm hết sai lầm lên người. Vợ chồng phải cùng tiến cùng lùi, vì thế Ngu Nam đầy nhiệt tình, ngẩng đầu, đi về phía trước một bước, nói năng có khí phách: “Là con tự mình té ngã! Không liên quan tới anh Liễu Chướng.”
Hai người mẹ liếc nhau, trong mắt đều tràn đầy ý cười.
Biểu tình mưa gió sắp đến của Chu Linh Thước tức khắc trở nên buồn cười, nói: “Các con cho rằng mẹ đang muốn đánh đòn các con sao?”
Tròng mắt Liễu Chướng xoay chuyển, vừa thấy lập tức biết có rất nhiều tâm tư.
Cậu làm ra vẻ hắng giọng, nói thầm: “Dì Chu có đánh đòn hay không con không biết, nhưng mẹ con khẳng định muốn đánh con.”
Lúc này tam đường hội thẩm cứ như vậy mơ màng kết thúc.
Hai đứa nhỏ đều phải ngủ trước chín giờ, thời gian đã khuya, trở về rửa mặt đã không còn dư bao nhiêu thời gian.
Liễu Chướng đi lên, chớp chớp mắt với Ngu Nam, rồi đi theo Trương Quyên rời đi. Đôi mắt Ngu Nam giống như dính trêи người Liễu Chướng, cậu đã đi xa, cô còn chưa chịu thu hồi tầm mắt.
Chu Linh Thước thình lình nói: “Nam Nam, thích chơi cùng anh trai không?”
“Thích!” Ngu Nam lớn tiếng nói.
Dù sao bây giờ cô là trẻ con, nói thích cũng không sợ người khác cho là yêu sớm, Ngu Nam vô cùng tự tin mà nghĩ.
Còn hơn mười ngày mới khai giảng, mấy ngày nay Ngu Nam đều đi theo phía sau Liễu Chướng, ngay cả Liễu Chướng đi học thêm cũng muốn theo, rất giống cái đuôi nhỏ. Liễu Chướng cũng không cảm thấy phiền, trêи thực tế, lần đầu tiên cậu gặp Ngu Nam lập tức cảm thấy thân thiết. Huống chi Ngu Nam rất tinh ranh, biết xem xét thời thế, thời khắc mấu chốt luôn yên tĩnh, chỉ có lúc rảnh rỗi mới ríu rít nói không ngừng.
Liễu Chướng ghét bỏ nam sinh ồn ào tuổi tác gần bằng cậu, rất phiền, làm sao có thể so sánh với bé gái đáng yêu mềm mại.
Liễu Chướng lớn hơn Ngu Nam hai tuổi, lúc cậu còn rất nhỏ đã nghe qua tên Ngu Nam, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn không thể gặp mặt. Cậu cảm thấy Ngu Nam là một bé gái mềm mụp giống bánh mật vậy, còn có chút nghịch ngợm.
Kỳ nghỉ hè này cậu thật sự không thư thái, vì mẹ già thân yêu của cậu lừa cậu đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp.
Thầy giáo dạy thư pháp cho cậu là người tính tình cổ quái, cả ngày lải nhải. Liễu Chướng là học viên nhỏ tuổi nhất, cũng là một đứa không bớt lo nhất, thường xuyên toát ra ý tưởng kỳ lạ, còn ồn ào nhốn nháo với tiểu nam sinh trong lớp.
“Anh Liễu Chướng, mỗi ngày anh đều phải đi học thư pháp sao?”
Ban công của công nhân viên chức đan xen, nếu chính giữa có hàng hiên sẽ cách thật xa. Nói đến cũng khéo, phòng của Liễu Chướng và Ngu Nam chỉ cách một bức tường, ban công cũng cực gần, khoảng cách chính giữa chỉ có nửa thước.
Nếu tay dài một ít là có thể nhẹ nhàng với tới đối diện, huống chi nhà bọn họ đều ở tại lầu hai, cũng không tính cao.
Sáng sớm Liễu Chướng thích ở trêи ban công đọc sách, hôm nay tinh không vạn lí, không một áng mây, bầu trời xanh thẳm như một khối ngọc bích. Ánh nắng sáng sớm là thoải mái nhất, ấm áp, cũng không nóng cháy không phơi đen. Liễu Chướng đang cầm sách ngữ văn, lớn tiếng đọc bài.
Ngu Nam đẩy cái ghế dựa tới, nửa quỳ ở ghế trêи, dùng đôi tay chống mặt, không chớp mắt nhìn Liễu Chướng bên kia ban công. Đồng âm của cậu rất nặng, nghe ra non nớt, không giống tiếng trầm thấp sau khi lớn lên.
Ngu Nam nghe đến rung đùi đắc ý, nhịn không được cười trộm.