Tổng Tài Không Buông Tay
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 8 : cô và anh ở chung
Đồng Tử Du đỏ mặt, cùng với ánh hoàng hôn một dạng.
Thông minh như Đồng Tử Du, lập tức nghĩ tới vừa rồi mình bị thấy hết: "Bạch Mộ Hiên. cái người này toàn nhìn lén!" Cô tức giận đến đỏ hết cả mặt, cũng vì không có thể lực, chỉ có thể nhịn khí nôn thanh(dùng lời nói).
Bạch Mộ Hiên nhún vai một cái, vô tình đi cửa sau, chuẩn bị từ của sau trở về phòng. Đồng Tử Du không còn cách nào khác với anh, không thể làm gì chỉ còn cách đi theo anh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng cao lớn kéo theo một bóng dáng nhỏ nhỏ.
Bạch Mộ Hiên đột nhiên ngừng bước chân, chưa có ý trở về: "Muốn ra bờ biển không?"
Anh dừng lại, cô cũng dừng theo: "Đi bờ biển làm cái gì?" Bọn họ ở nhà trọ cách bờ biển một khoảng xa, nếu muốn đi thì phải đi bắng xe đạp hoặc xe máy.
Bạch Mộ Hiên không cho cô đáp án, trực tiếp kéo tay cô. Đồng Tử Du theo bản năng muốn tránh khỏi tay anh nhưng lại bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc anh dắt.
Anh thuê một cái xe đạp, chở cô, đón lấy gió biển, hướng bờ biển mà đi.....
Sau khi chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, Đồng Tử Du cũng không gặp lại Bạch Mộ Hiên. Đến hôm nay nghĩ lại, cô cũng không hiểu sao anh lại muồn cùng cô đi bờ biển, và cô cũng không hiểu mình bị ma xui quỷ khiến gì mà theo anh đi bờ biển.
Cô chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khác thường phát sinh, cô theo bản năng bắt đầu tránh né anh.
Anh hỉ nộ vô thường, suy nghĩ khó nắm bắt. Trước đó cùng với mọi người khi dễ cô, ngay sau đó lại lôi kéo cô đi bờ biển hóng gió. Đàn ông như vậy, cô không có cách nào nắm trong tay, hơn nữa trong sâu thẳm tâm hồn, cô cảm thấy giữa hai người cóa gì đó không thích hợp, giống như anh đang áp chế cô(áp bức, điều khiển)....
Chuyện đời khó dự, Đồng Tử Du càng không muốn thấy anh, thế nhưng anh lại cố tình xuất hiện.
Khi ấy cô học thành tài trở về nước, đi theo cha học tập quản lý Đồng thị. Mà anh lúc ấy đã trở thành một CEO, khiến cho cô kinh ngạc không thôi, lúc cô không có ở trong nước mấy năm này, xảy ra rất nhiều chuyện nha.
Tập đoàn Hắc Thạch(đá đen???) dưới sự quản lý của Bạch Mộ Hiên đã có mặt ở bản đồ trên toàn thế giới, từ châu Âu đến châu Mỹ, trở thành đại tập đoàn. Mà cha của Bạch Mộ Hiên hoàn toàn yên lòng về hưu, cùng vợ đi đông đi tây, anh trai Bạch Mộ Hiên trở thành người quản lý thay mặt tổng giám đốc.
Bạch Mộ Hiên đã đính hôn, có vị hôn thê. Thế nhưng vị hôn thê lại cho anh đội nón xanh(ngoại tình), chuyện hôn ước đương nhiên bị hủy, nhà anh cũng không đẻ cô dâu trèo tường.
Đồng Tử Du ngồi trước máy tính, không khỏi cảm khái, người và vật không còn như xưa.
Ngón tay của cô nhanh chóng di chuyển con chuột, xem ít tư liệu. Bởi vì tối nay có một bữa tiệc, cô bắt buộc phải có mặt, mà cô luôn có thói quen tìm hiểu rõ về chủ nhân bữa tiệc.
Chỉ là tư liệu của Bạch Mộ Hiên, cô chỉ thấy một chữ, thảm!
Cho nên khi cùng cha đến buổi tiệc thì cô nhìn Bạch Mộ Hiên với ánh mắt đồng tình.
Bạch Mộ Hiên một thân tây trang màu xanh ngọc, nổi bật lên thân hình cao lớn rắn chắc, anh cô độc đến bữa tiệc này, ánh mắt nhìn qua tất cả các khahs, không có kinh ngạc khi nhìn thấy Đồng Tử Du.
"Bác Đồng, đã lâu không gặp." Bạch Mộ Hiên đến gần, mang theo một nụ cười lịch sự.
Đồng Tử Du có chút kinh ngạc nhìn biến hóa của anh, anh không giống như người lễ phép như vậy nha, Dừng bảo cô nhỏ mọn, ở chuyến du lịch năm ấy, người đàn ông này một câu cám ơn cũng không nói với cô a.
Đối với nhận thức của cô với anh, anh đến bữa tiệc này không quá vài phút là rời đi.
"Ha ha, đã lâu không gặp, đây là con gái lớn của bác, Đồng Tử Du." Đông Phi Vũ cũng cười, không khó phát hiện ra ông rất có thiện cảm với Bạch Mộ Hiên.
"Tử Du, đã lâu không gặp." Anh quay đầu thân thiết chào cô.
Tử DU? Ách..... Đồng Tử Du thiếu chút nữa là không nén được tức giận, giữa bọn họ cũng không thân quen như vậy nha.
Cô miễn cưỡng cười: "Anh mạnh khỏe."
"Tử Du, các con quen nhau?" Đông Phi Vũ kinh ngạc hỏi.
"Cha, bọn con cùng học cấp ba với nhau." Đồng Tử Du trả lời qua loa.
"Đúng vây." Bạch Mộ Hiên nói tiếp: "Hơn nữa trong chuyến du kịch khi tốt nghiệp cháu bị say xe, làm phiền Đồng Tử Du chăm sóc trên cả chặng đường."
Thế nào mà khi ấy không hề nghe được một tiếng cám ơn của anh ta, đúng là người hai mặt.
"À." Đồng Phi Vũ hiểu ý, liếc nhìn Bạch Mộ Hiên lại nhì Đồng Tử Du: "Mộ hiên, bác cùng Tử Du phải đi chào một số bằng hữu."
"Vâng." Bạch Mộ Hiên gật đầu đáp.
Đồng Tử Du nhạy bén cảm thấy cha mình khác lạ, chờ khi đã đi cách xa Bạch Mộ Hiên thì Đông Phi Vũ mới mở miệng: "Tử Du, con cùng cậu ta có quan hệ như thế nào?"
Nào có quan hệ gì!
"Cha, con với anh ta không quen thuộc." Đồng Tử Du nhấn mạnh nói.
"Như vậy là tốt nhất." Đồng Tử Du không giống như là đang gạt người. Từ nhỏ đến lớn, ba đứa con gái của ông nếu có đứa nào nói dối, không ai có thể thoát dược ánh mắt của ông: "Cha cũng không hi vọng con cùng anh ta có nhiều rắc rối.
Đồng Phi Vũ luôn khích lệ con mình có nhiều bạn bè, thêm nhiều kiến thức xã hội, đây là lần đầu tiên ông đưa ra lời cấm đoán.
Đồng Phi Vũ dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh ta không thích hợp với con, con mà cùng với anh ta quan hệ, sẽ bị anh ta ăn gắt gao."
Một câu nói này khiến cho Đồng Tử Du kinh sợ: "Cha, con không muốn cùng anh ta...... quan hệ."
Từ chuyến du lịch trước, cô đã được dạy dỗ, Bạch Mộ Hiên người đàn ông này không phải dễ chọc, đặc biệt là anh ta có nhiều bộ mặt, cô không dám đến gần. Không phải Bạch Mộ Hiên hư hỏng, vả lại anh ta cũng làm gì xấu đối với cô, mà là cái tính ác liệt, lạnh lùng kia khiến cô không dám đén gần.
Đồng Phi Vũ giống như vô ý liếc con gái, nhớ đến mmois tình đầu của cô. Bời vì chính mình ngầm cho phép, Đồng Tử Du liền cùng Vương Khải Văn lui tới, thật không nghĩ cái thằng bại hoại giả bộ lịch sự nho nhã lại một chân đứng hai thuyền.
Người trẻ tuổi bây giờ thật không đáng tin, cũng bởi vì nguyên nhân này, Đồng Phi Vũ luôn lựa chọn bạn trai cho con con gái mình một cách cẩn thận. Trước mắt vẫn chưa có người nào thích hợp, nếu không Đồng Tử Du sẽ không còn độc thân nữa rồi.
Hơn nữa ông thấy Bạch Mộ Hiên nhìn con gái mình không phải không có ý, một loai cảm giác khiến người ta thấy tê dại người, tính chiếm hữu rất cao, chỉ là anh ta che giấu tốt mà thôi.
"Không có là tốt nhất!" Đồng Phi Vũ thừa nhận mình đối với con gái có tính bảo hộ rất mạnh, nhưng mà ông tình nguyện hiện tại bảo vệ con gái như vậy cũng không mong con mình bị thương tổn.
"Cha, con đi trang điểm lại chút." Đồng Tử Du ở bên tai cha mình nó nhỏ.
"Ừ, đi đi."
Đồng Tử Du cầm túi xách hướng phòng vệ sinh đi tới, không chú ý sau lưng có một bóng người đi theo. Người đàn ông lặng lẽ nhìn bóng cô gái yểu điệu biến mất ở sau cửa.
Một lát sau, Đồng Tử Du sửa sang tốt y phục, đang muốn đi ra ngoài thì phát hiện sắc môi có chút phai nhạt, từ trong túi lấy ra một thỏi son.