Tổng Tài Không Buông Tay

Tổng Tài Không Buông Tay

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 31 : Truyện Full 2 Tổng Tài Không Buông Tay

Mặc dù cùng suy nghĩ của cô không sai biệt lắm, xác định về sau, Đồng Tử Du thân mật ôm cánh tay anh: “Thật may là cô ấy hiện tại hạnh phúc, nếu không xem anh làm như thế nào.”

“Chồng của em không phải là người xấu xa như vậy.” Mặc dù Lâm San có lúc quấn lấy anh nghĩ  một đao diệt cô, nhưng vì bạn tốt, anh còn nhịn xuống.

“Em hôm nay muốn lôi chuyện cũ, không bằng em nói một chút “mối tình đầu” đi.” Ba chữ cuối  cùng anh cắn răng nghiến lợi nói ra.

Đồng Tử Du chau mày: “Sáu chữ, hoa tâm bắt cá hai tay.”

Tốt lắm, nợ cũ không có lật, Bạch Mộ Hiên ngượng ngùng cười một tiếng: “Lão bà, còn sớm, không bằng chúng ta lại tạo người?”

“Hả? Em còn chưa hỏi xong nha.”

“Anh không có nợ cũ nha!”

“Ai nói, không bằng anh nói một chút chuyện trước khi về nước, chuyện tuổi trẻ ăn sạch dương nữu đi.”

Biểu tình trên mặt cô cho anh biết, cô vô cùng hăng hái. Bởi vì chuyện kinh nghiệm anh ở trên giường nói cho cô  biết chồng cô thân kinh bách chiến. Nếu không cô sẽ không trở thân không được.

“Tử Du, em trước kia không quan tâm mà?” Anh kinh hoảng nói.

Đồng Tử Du liếc anh một cái: “Anh không phải cảm thấy em không đủ quan tâm anh hay sao, em hiện tại quan tâm anh nhiều hơn nha!”

Ông trời, anh có thể hay không không cần loại quan tâm này, chuyện cũ cũng lôi vào! Người đàn ông nào mà không sợ vợ mình hỏi chuyện cũ, anh đi đầu xuống đất luôn rồi!

Nhìn Đồng Tử Du nghiễm nhiên ngự tả, Bạch Mộ Hiên chỉ có thể nhận thua: “Lão bà, anh chỉ nhớ cô ta là dương nữu, những thứ khác đều không nhớ rõ.”

Thật đàng hoàng! Đồng Tử Du thiếu chút cười thành tiếng rồi. Cô chỉ là tùy tiện nói đùa một chút, không muốn lôi chuyện cũ. Người nào mà không có quá khứ, chỉ là sắc thái phong phú hay đơn điệu khác nhau thôi.

Đồng Tử Du làm bộ nghiêm túc gật đầu một cái: “Vậy nếu ngày nào đó anh nhớ cô ta như thế nào, vậy anh cũng không cần về nhà.”

“Đúng, đúng, lão bà đại nhân.” Bởi vì đuối lý cho nên Bạch Mộ Hiên nguyện ý làm nô lệ cho vợ. Nếu anh sớm biết tim mình sẽ nhét trên người người phụ nữ này, anh cũng nguyện ý không làm một người từng trải.

“Tốt lắm, ngủ ngon.”

“Lão bà……”

“Hả?”

“Anh yêu em.” Nói yêu là chuyện mỗi ngày phải làm.

“Em cũng yêu anh.” Được yêu đồng thời cũng muốn đáp lại yêu anh.

___Hết___