Tổng Tài Không Buông Tay

Tổng Tài Không Buông Tay

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 24 : anh bỏ ra

“Mẹ nói cho con biết, bất kể bây giờ con đang làm gì, phải làm mọi cách để sự việc trên báo kia lắng xuống trước khi cha con biết chuyện!” Bạch mẹ không dám để cho chồng biết, nếu không ông ấy lại nổi trận lôi đình.

“Báo viết gì?” Bạch Mộ Hiên nằm ở trên giường, ngón tay xoa xoa trán.

“Cái tên tiểu tử kia, chuyện tốt ngày hôm qua con làm đều quên hết rồi à?”

Chuyện tốt? Ừ, ngày hôm qua rất đặc sắc, anh cũng cô, cùng yêu, sau đó thì sao…… Anh đột nhiên mở to hai mắt, nếu như anh nhớ không lầm, ngày hôm qua anh hình như là đi đến nơi không nên đến.

“Nghe được lời của mẹ nói không?” Bạch mẹ nổi giận.

“Mẹ, con hiểu con nên làm gì rồi, con cúp trước!” Bạch Mộ Hiên lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc y phục vừa tìm Viên Bình Nghiệp. Cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp mở cửa phòng ngủ: “Viên Bình Nghiệp……”

Bạch Mộ Hiên ngay cả cửa cũng chưa tiến vào, liền bị một cái gối đầu ném vào mặ, Viên Bình Nghiệp đang bận làm chuyện H nhanh chóng che phủ lão bà cho tốt. Chỉ mặc một cái quần lót đi xuống giường lôi anh ra ngoài.

“Cậu làm gì lấy gối ném mình?” Đáng chết, sống mũi khẳng định đỏ.

Viên Bình Nghiệp quỷ dị nhìn anh một cái, quyết định không đề cập đến chuyện gì trong phòng khi anh mở cửa: “Tìm mình có chuyện gì?”

“Mình hỏi cậu, có phải hôm qua mình ở quán bar?”  Bạch Mộ Hiên hai mắt mong đợi nhìn bạn.

“Ừm.” Cứng nhắc trả lời.

“Vậy……”

“Lên báo.”

“Mình……”

“Chết chắc……”

“Cậu……”

“Mắng mình cũng không được gì.”

“Mình……”

“Chửi mình cũng không được gì.”

Bạch Mộ Hiên chán chường giật nhẹ tóc: “Mình muốn về công ty.”

“Không tiễn!”

Bạch Mộ Hiên nheo mắt lại, nhìn Viên Bình Nghiệp: “Cậu sơm biết?”

Viên Bình Nghiệp đàng hoàng gật đầu: “Ừ.”

“Viên Bình Nghiệp……”

“Làm sao?”

“Mảnh đất kia thu mua mình muốn chia thành mười sáu phần.”

“Mình tám?” Viên Bình Nghiệp ngu ngốc.

“Cậu hai!”

“Này này, nào có chuyện như vậy được chứ!” Viên Bình Nghiệp bất mãn nói.

“Nếu cậu muốn xem trò vui, thì phải mất lệ phí!” Bạch Mộ Hiên quay đầu rời đi, lúc gần đi thuận tiện mượn luôn “tiểu lão bà” của Viên Bình Nghiệp: “BMW mình mượn.”

“Vợ bạn không thể dùng, cậu chưa từng nghe qua à?” Viên Bình Nghiệp ở phía sau hô to, đáng tiếc Bạch Mộ Hiên đã đi xa: “Tiểu tử thúi, nước đổ khó hốt, thảm cậu.” Anh nhìn có chút hả hê.

“Lão công, anh ta đi chưa?”

“Đi rồi, lão bà, cậu ta còn đem ‘muội muôi’ mượn đi nha.” Anh chuyển sang khóc lóc kể lể với vợ.

“Lão công, người ta là con một, không có em gái……”

Viên Bình Nghiệp không nói thêm được gì.

Bạch Mộ Hiên vừa ngồi lên xe, động tác đầu tiên chính là mở máy. Ngày hôm qua anh giả bộ tức giận, cố ý tắt máy, chỉ muốn cho người phụ nữ nào đó phải lo lắng sợ hãi. Kết quả anh kiểm tra lại tin nhắn, tin nhắn thoại cũng nghe một lượt, nhưng không hề thấy số của cô.

“Đáng chết!” Anh dùng lực đập xuống.

Bạch Mộ Hiên rất nhanh đem tin tức kia dìm xuống, anh vốn cho rằng Đồng Tử Du sẽ tức giận muốn hủy hôn với anh. Nhưng trưa hôm đó, vị hôn thê hoàn mỹ kia khoan thai đến công ty, xách theo hộp tiện lợi, chậm rãi đi vào công ty, gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Em……” Anh nuốt nước miếng, giống như không tin vào người đang trước mắt mình, như đang nhìn thấy ảo giác.

“Bữa trưa.” Đồng Tử Du như không có chuyện gì ngồi ở trên ghế sa lon. “Cơm thịt kho.”

Trời ạ! Anh hẳn là đang nằm mộng, Đồng Tử Du làm sao có thể xuất hiện trước mắt anh, lúc này lẽ ra cô phải đang tức giận mới đúng, còn làm món anh thích ăn?

“Khụ!” Anh làm bộ đứng đắn đi đến bên người cô, cô hôm nay không bình thường. Anh  hôm nay không hề “cho gọi” cô, cô chủ động tới cửa, tự động nấu cơm cho anh. Thường ngày đều là anh ra lệnh cô mới xuống bếp.

“Làm sao lại tới?”

“Không thể tới sao?”

Bạch Mộ Hiên chọn nguyên tắc địch không động ta cũng không động, ngồi ở đối diện cô, ngoan ngoãn ăn cơm với suy nghĩ ăn phải thứ không nên ăn. Mùi vị quen thuộc ở trong miệng, ừ, anh không cần phải lo lắng cô hạ độc vào thức ăn.

Đồng Tử Du vừa ngồi vừa nhìn, vốn đang muốn nói thì trong nháy mắt trời âm u, cô nhàn nhạt mở miệng: “Trời sắp có mưa rồi.”

Một miếng cơm bị chặn ở ngay cổ họng, Bạch Mộ Hiên đảo con mắt, không nhìn ra sắc mặt của cô, nuốt xuống: “Thời tiết bây giờ biến đổi rất nhanh.”

Vừa nói xong, không biết có phải hay không có tật giật mình, Bạch Mộ Hiên có cảm giác như mình nói sai, trời đất như vậy giống con người sẽ thay đổi, có lúc con người trở mặt so với thời tiết còn nhanh hơn.

“Ý của anh……”

“Hả?” Đồng Tử Du nghiêng đầu, trong mắt là u mê, hiển nhiên là mới nãy cô không nghe thấy anh nói gì.

Bạch Mộ Hiên lắc đầu một cái, tim nảy lên một cái nhìn cô, gõ gõ bàn: “Sáng sớm hôm nay em có đọc thấy gì trên báo không?”

Đồng Tử Du đưa tay chống cằm, suy nghĩ một chút: “Không có gì quan trọng cả.”

Không có gì quan trọng! Bạch Mộ Hiên nghe xong, trong lòng bốc hỏa, cái gì gọi là không quan trọng? Vị hôn phu của mình đi vào quán bar, mặc dù thực tế cũng không có gì nhưng thái độ của cô quá hời hợt rồi.

“Không quan trọng? Em xác định?” Bạch Mộ Hiên không tin.

“Ừ.: Đồng Tử Du gật đầu một cái, khóe miệng còn kèm theo một nụ cười ngọt ngào, thật giống như là không có gì xảy ra thật, bao gồm cả chuyện tối qua của bọn họ.

“Em…….” Bạch Mộ Hiên thật muốn nhìn thấu lòng của cô là đen tối hay màu hồng, cô tuyệt nhiên không quan tâm anh_vị hôn phu này.