Tổng Tài Không Buông Tay
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 7 : năm năm hôn ước
"Anh!" Đồng Tử Du nghiêng người, nhẹ nhàng, linh hoạt tránh được anh tập kích, lại làm cho cự ly giữa hai người càng gần hơn, Cả người cô giờ dính trên người của anh.
"Rốt cuộc là nói hay là không?" Anh có chút phiền não, cô cho là anh vờ tha để bắt thật, thê thì anh cởi luôn cho rồi.
"Tôi...." Làn da trắng nón khẽ ửng hồng, nhưng cô vẫn chưa mất lý trí hoàn toàn. Hoàn toàn không tin tưởng cách báo ân của anh: "Nếu như tôi nói rồi, anh có biện pháp gì đảm bảo tôi toàn vẹn mà lui?"
Đã nói cô rất thông minh mà! Bạch Mộ Hiên cười, hai cánh tay khẽ dùng lực, không để lại dấu vết ôm trọn lấy cô, cảm thụ thân thể mềm mại cùng mùi thơm dịu nhẹ trên người cô.
Vừa thơm lại vừa mềm, đây chính là cảm nhận đầu tiên của anh, ôm rất thoải mái, không muốn buông tay, đây chính là ý tưởng không muốn thay đổi từ nay về sau của anh.
"Tôi đảm bảo." Anh chân thành nói.
Bảo đảm có ích lợi gì? Theo lời em hai nói, lời nói của con trai có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
"Anh chỉ nói thôi thì làm sao tôi có thể tin?"
Bạch Mộ Hiên trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Nếu như cô không tin tôi, tôi cảm thấy nên đem cô....." Ánh mắt của anh cố ý không có ý tốt nhìn người cô một vòng, lạnh nhạt nói: "Cởi ra!"
"Anh!" Nói cách khác là cô làm như thế nào cũng không được, chuyện gì cũng nên nghe anh. Đồng Tử Du ghét cái cảm giác này, đáng ghét hơn là hiện tại cô không còn lựa chọn khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người con hiếu thuận, nghe lời, không bắt bẻ chị em, là học sinh ưu tú của trường, là bạn tốt chân thành luôn có thể tin tưởng. Không ngờ hiện tại cô lại bị một đám thối nam sinh khi dễ.
"Tôi đếm đến ba, theo cô!" Anh nói.
Lần đầu tiên trong đời cô nghĩ đến hung hăn giẫm mạnh lên chân anh.
"Một!"
Không chỉ có như vậy, cô còn muốn anh khỏa thân chạy một vòng Đài Nam.
"Hai!"
Cô muốn anh chết không toàn thây!
"Màu trắng...." Thanh âm của cô thấp đến nỗi không thể thấp hơn.
Âm thanh đếm ngược của anh dừng, đáng đánh đòn hỏi: "Cô vừa mới nói gì? Tôi nghe không rõ?"
Khốn kiếp! Khốn kiếp!!@#$)&++_$@$#... ...
"Màu trắng...."
Màu trắng? Bạch Mộ Hiên hài lòng lấy được đáp án mình muốn, không nặng cũng không nhẹ nói: "Rất thích hợp với cô."
Anh không hề xem qua mà biết thích hợp với cô? Đồng Tử Du tức giận quay đầu: "Bây giờ có thể nói rồi?"
Bạch Mộ Hiên giống như không nghe thấy lời cô: "Hơn nữa cùng vời họ của tôi giống nhau."
"Rốt là có phương pháp gì?" Đồng Tử Du mí mắt nhảy nhảy, giống ngư mình đã bị bịp.
Hai tay nhấc lên, anh vô tội nói: "Không có phương pháp!"
*******************
Tiểu Thuyết Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.
*******************
"Anh!" Đồng Tử Du thiếu chút nữa bị anh làm cho giận đến ngất đi: "Anh đây là nói đùa sao?" Nhìn Bạch Mộ Hiên đứng lên, cái bộ dạng trước mặt, chẳng lẽ chỉ là cố ra vẻ?
Bạch Mộ Hiên chứa đựng nụ cười, nhìn cô muốn đánh bẹp anh rồi lại nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của cô, rất không có lương tâm mà cười thành tiếng.
"Này này, Bạch Mộ Hiên, lấy ra chưa?"
"Nhanh lên một chút! Nếu không lấy ra chúng ta sẽ lột quần áo của ngươi!"
Người bên ngoài lại bắt đầu nhớ đến hai người ở trong này, ở bên ngoài hô to dọa lớn.
Bạch Mộ Hiên mắt cũng không hạ xuống, không quay đầu quát: "Năm phút nữa!"
"Wase, khoe khoang, khoác lác!"
"Chỉ cho ngươi năm phút, nhiều hơn cũng không được!"
Sau đó cửa lại yên lặng.
Đồng Tử Du dùng sức nhìn chằm chằm anh, rất sợ anh thật sự muốn....
Bạch Mộ Hiên nhìn chung quanh, phát hiện phòng này là nhf kho, có một cửa sổ nhỏ, vừa đủ để bọn họ chui ra ngoài.
Anh đi tới cửa sổ, đứng bên cạnh Đồng Tử Du làm cô sợ tới mức làm ra tư thế, nếu anh thật dám động, cô liền bất cứ giá nào cũng chống cự.
Bạch Mộ Hiên không nhìn cô một cái, mở cửa sổ, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ ở tầng hai, không cao lắm, anh nhảy xuống không có vấn đề gì, còn cô, anh sẽ đỡ được.
Bạch Mộ Hiên nhanh chóng leo lên cửa sổ, quay đầu nói với cô vẻ mặt phòng bị: "Tôi nhảy xuống trước, sau đó cô nhảy xuống, tôi sẽ đỡ cô!"
Anh mới vừa là không nghĩ đến làm như thế nào để chạy trốn, thành công lừa được cô. Dưới ánh mắt cầu khẩn của cô, anh có một cảm giác nếu không giúp cô anh sẽ không thể thoải mái. Được rồi, dọc đường đi cô đối với anh rất tốt, anh phải hồi báo cô một chút.
Nhìn thấy bộ dáng mừng như điên của cô, Bạch Mộ Hiên đột nhiên cảm thấy tâm tình anh rất tốt: "Có nghe hay không?"
"Ừ."
Bạch Mộ Hiên nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở dưới cửa sổ chờ cô.
Đồng Tử Du nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bạch Mộ Hiên nhảy xuống, trong lòng run lên, biết rõ anh không có việc gì nhưng cô vẫn chạy nhanh tới. Nhìn thấy anh đứng ở dưới bình an vô sự, cô mới yên thở phào nhẹ nhõm.
Khi thấy được ánh mắt khích lệ của anh, cô nhấc váy lên, lại sợ váy sẽ vướng chân, cô đem váy vén lên đến đầu gối(rõ ràng trong bản convert đoạn trước là quần @@). Nhưng mà lại hồn nhiên không biết rằng động tác của cô làm Bạch Mộ Hiên ở dưới kích động.
Cặp chân ngọc kia ở dưới ánh trăng như ẩn như hiện, đúng là cực phẩm. Mà anh cũng không có khách khí, nếu cô tạo điều kiện cho anh nhìn vậy nhìn anh thoải mái nhìn thôi.
Đồng Tử Du ra lệnh cho mình không được sợ, hít một hơi sâu rồi nhảy xuống.
Bạch Mộ Hiên thoải mái mà đỡ được cô, trong lúc cô chưa hoàn hồn rất tự nhiên sờ khắp thân thể hấp dẫn của cô, hài lòng ở trong lòng cho cô điểm cao.
Đồng Tử Du hồi thần liền vội vã kéo dài cự ly giữa hai người, loạng choạng một chút rồi đứng vững, khúm núm nói: "Cám ơn."
"Không có gì, trả lời tôi một chuyện được không?" Bạch Mộ Hiên nghiêm túc hỏi.
"Được."
"Áo ngực và quần lót của cô cùng màu sao?"
Một hồi yên lặng, Đồng Tử Du ngu tại chỗ, một lát sau, trên mặt của cô toát lên lửa giận.
Cô rõ ràng tức giận xác nhận ý nghĩ của anh, anh lưu manh nói: "Màu trắng rất thíc hợp với cô."