Tổng Tài Không Buông Tay

Tổng Tài Không Buông Tay

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 6 : Mười năm quen biết

"Anh không thể làm như vây!" Đồng Tử Du tay ôm lấy ngực, khong dám nghĩ đến thảm cảnh mình bị cởi bra. Trời ạ! Nếu bị cởi thật, cô thà tự sát còn hơn.

Tâm tình hơi tối lại, Bạch Mộ Hiên đứng tại chỗ, dù khó chịu (ở convert là bận nhưng mình thấy không hợp nên mạn phép sửa một chút :D) nhưng vẫn thản nhiên nhìn cô, khóe miệng mang theo một nụ cười tà ác: "Tại sao?"

"Anh....." Đồng Tử Du bị sợ làm cho đầu óc hồ đồ luôn rồi: "Nếu như rơi vào anh...... Anh sẽ đồng ý?" Con gái mà đồng ý chuyện này, gặp quỷ nha!

"Tôi sẽ đồng ý." Dù như thế nào đi nữa thì anh cũng không phải là nữ, căn bản sẽ khong như giả thiết của cô.

Đồng Tử Du nghe lời anh nói mà nổi đóa lên: "Không cho anh tới gần nữa!" Mắt thấy thân thể cao lớn của anh ngày càng tiến lại gần, mặt cô tái mét đi.

"Thật ra thì chỉ là muốn lấy bra của cô thôi mà, không bằng chính cô tự lấy ra?" Bạch Mộ Hiên nhìn người thường ngày luôn tỉnh táo, sau sự tỉnh táo ấy, cô cũng chỉ là một học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp mà không phải là bộ dạng trưởng thành vẫn thường giữ.

Đồng Tử Du lo lắng lui về phía sau, thiếu chút thì trượt chân. Cô hôm nay mặc phong cách áo liền với quần dài, quần dài qua đầu gối khiến thiếu chút nữa cô té ngã. Theo bản năng che lấy ngực tránh cho tiết lộ cảnh xuân.

Ánh mắt của Bạch Mộ Hiên lóe lên, bị thân thể trắng như tuyết của cô hấp dẫn. Thậm chí đôi tay vô thức đưa ra, cho đến khi nghe thấy tiếng hét chói tai của cô anh mới kinh ngạc nhìn người trước mặt bị ép vào góc tường, còn tay của mình thì đã chạm tới ngực của cô.

Gương mặt tuấn tú chợt nổi lên một mảng hồng hồng, Bạch Mộ Hiên ở nước ngoài sớm đã trải qua chuyện trai gái rồi, không nghĩ đến lúc này hắn lại... xấu hổ?

"Bạch Mộ Hiên, chúng ta thương lượng một chút....." Đồng Tử Du buộc mình phải tỉnh táo. Cô là Đồng Tử Du, không phải ai khác, tại sao cô cứ như một kẻ ngu ngốc chỉ biết kêu la mà không biết tìm phương pháp khác đây.

Nhìn thấy mình mê muội đưa tay ra, anh như không có việc gì thu hồi, rũ mí mắt xuống, che lại tình cảm không nên có: "Hả?"

"Anh không phải là giống họ hồ đồ, bọn họ hiện tại uống say rồi...." Đồng Tử Du cố vắt hết óc ra nghĩ, cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết chuyện khó trước mắt.

"Ừ, đúng vậy!"Dùng thanh âm cứng nhắc trả lời, đôi mắt được lông mi dài che chở, trộm nhìn da thịt trắng như tuyết cùng với đôi gò bồng đội lên trên áo.

"Cho nên chúng ta không nên...." Đồng Tử Du khẽ cắn môi.

"Cho nên chúng ta không cần hùa theo họ." Bạch Mộ Hiên trịnh trọng gật đầu một cái.

Anh không hề có ý nghĩ muốn tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp này, nhưng anh trai của anh lại biết. Anh trai hơn anh hai mươi mấy tuổi, quả thật chính là người cha thứ hai của anh, mà trên thực tế hành động của anh ấy đúng là vậy.

Chuyện của gia đình anh căn bản không giống như người khác nghĩ là lục đục đấu đá. Tất cả mọi người đều cưng chiều anh đến vô pháp vô thiên, mà anh trai anh cũng không phải yêu thương anh một cách bình thường. Quả thực thương yêu anh so với yêu thương con trai ruột mình còn hơn. Thậm chí đồng ý với quyết định của cha, đem một nửa cổ phần của Hắc Thạch tập đoàn cho anh, hoàn toàn bảo đảm cuộc sống sau này của anh.

Bất đồng với sự cưng chiều của cha, anh trai anh thật khiến anh nhức đầu, anh ấy luôn lo lắng anh sẽ tạo thành một cuộc sống thất bại, do anh cuồng vọng tự đại nên rút nhỏ đi quan hệ của anh.

Làm ăn, để ý nhất là quan hệ, xét đủ nguyên nhân, anh bị buộc phải xuất hiện tại chuyến du lịch này.

Nhưng anh vẫn nhớ cô, con gái lớn của Đài Nam phú thương Đồng Phi Vũ, Đồng Tử Du.

Cho dù khó chịu không muốn để ý đến bất kỳ kẻ nào, nhưng anh vẫn tiếp nhận ý tốt của cô. Chỉ là cơm tiện lợi rất khó ăn, còn có cô giống như chuông báo thức đúng lúc cho anh thuốc chống say, mang đến cho anh chút phiền não, trừ lần đó ra, dọc theo đường đi cô cũng rất yên lặng.

Anh không thích con gái sắc sảo, quá ồn, bình thường trực tiếp anh đã đá đi.

"Đúng, đúng!" Đồng Tử Du vui vẻ khi Bạch Mộ Hiên nghe lời cô nói, nếu như anh không nghe, cô sẽ kể ra tất cả những gì cô đã giúp anh dọc đường đi - lấy ân tình giải quyết rồi.

Thì ra anh cũng không phải là lãnh khốc vô tình , không khó khai thông, như vậy  sẽ khiến người khác rất chán ghét.

"Nhưng giờ chúng ta nên làm như thế nào cùng....." Anh dừng lại, chỉ chỉ tiếng ầm ĩ ở bên ngoài: "Bọn họ giải thích đây?"

Mặt cô cứng đờ: "Này....." Cô làm sao biết, sớm biết bọn họ uống rượu tăng lên can đảm, làm ra chuyện điên khùng như thế này, cô nói gì cũng không xuống xe, tình nguyện một mình ngồi đợi.

"Nếu cô không nghĩ ra phương pháp, vậy....." Bạch Mộ Hiên cười, nụ cười hoàn mỹ, cánh tay vươn tới liền đem cô bao phủ trong ngực của mình.

Đồng Tử Du không thể phát ra được tiếng nào, thân thể cô dần nóng lên, trên mặt càng nóng, đỏ như gấc. Cô chưa bao giờ cùng con trai tiếp xúc gần như vậy.

Bạch Mộ Hiên mặc áo trắng che lưng, một chiếc quần dài bình thường, nhiệt độ trên tay xuyên thấu qua da thịt chạm vào nhau, lập tức truyền đến trên người cô. Màu trắng của da cô cùng với màu đồng của thân thể anh, tuy trái ngược nhưng lại vô cùng hòa hợp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô trong ngực anh càng làm cho người thương tiếc.

Bạch Mộ Hiên có hành động rất ngây thơ, người càng yếu, anh càng thích nhìn cô giãy giụa. Đặc biệt là khi Đồng Tử Du bó tay hết cách, bị anh khóa ở trong ngực, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn không thể nói lên lời.

Đàn ông luôn có thói hư tật xấu, anh cũng vậy. Ở nước ngoài nuôi dưỡng ngực lớn mông vểnh, tuy nhiên đấy không phải là suy nghĩ của anh. Theo ý anh, con gái Đông Dương mới có được trái tim của mình.

Dáng dấp của Đồng Tử Du là kiểu dáng của người Đông Dương, mặt trái xoan, đôi mắt không lớn không nhỏ, con ngươi lại đen lay láy, giống như là Hắc Trân Châu được vây quanh bởi Bạch Ngọc vậy. Sống mũi của cô không giống người ngoại quốc rất thẳng, cô mang dáng vẻ của một tiểu cô nương, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng không khiến người khác liên tưởng đến miệng to như chậu máu(y nguyên bản convert nha), nhìn sắc đẹp thay cơm.

Mà cô cũng không được di truyền màu da vàng của người châu Á, không biết là do được di truyền từ ai, còn là trời sinh trắng, toàn thân cô như là ngâm ở sữa tươi tắm mà thành, không chỉ trắng mà còn rất mịn.

Bàn tay giống như là lơ đãng lướt qua cánh tay của cô, anh nhàn nhạt nói: "Không bằng cởi ra, để cho tôi hoàn thành nhiệm vụ."

Bạch thiếu gia nếu không hài lòng, dĩ nhiên là những người ngoài kia không thể bắt anh chơi trò này được, mọi người ăn một bữa tiệc lớn vô vị thôi. Anh không phải là bị người đẩy vào mà là anh từng bước từng bước đi vào. Cho nên nói anh cũng rất tò mò, cô bình thường rất nghiêm chỉnh, bên trong mặc áo lót kiểu gì.

Đồng Tử Du kinh ngạc đến nỗi không thốt được một lời nào, đôi mắt ngây ngốc nhìn anh.

"Nếu cô không phản đối, vậy tôi....."

Tay của anh mới chạm tới xương quai xanh của cô liên gị cô "pằng" một cái đánh xuống, anh liền mắt cũng không nhìn lên, tiếp tục động tác.

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Đồng Tử Du không thể không yếu thế trước nói.

Có rất ít người dám nhìn thẳng vào anh. Đối với bối cảnh của anh, thân phận của anh, còn có tính cách này, ai cúng sợ hãi. Mà cô không giống họ, là người con gái đầu tiên dám nhìn thẳng anh.

Cho dù bây giờ anh có chiếm thượng phong thì cô vẫn quật cường. Rõ ràng thân hình nam nữ khác biệt, sợ đến cơ thể run rẩy, nhưng cô không phải sợ anh mà là sợ anh lấy ưu thế của con trai không tiếng động áp bức cô.

Bạch Mộ Hiên cười một tiếng, anh cũng không phải thật lòng muốn theo đám tiểu quỷ kia chơi đùa. Muốn chơi thì phải chơi cho có phong cách. Mà cô cũng rất thông minh, nhìn ra được anh không phải thật tình muốn động đến cô, trí tuệ thông minh như vậy khiến cho anh muốn dùng hết sức để khi dễ, trêu đùa cô.

Anh cúi người, nhẹ nhàng nói: "Ừ, chỉ cần cô nói cho tôi biết cô hôm nay mặc áo màu gì tôi liền bỏ qua cho cô."

Ngây thơ! Đồng Tử Du Thiếu chút nữa giận thành tiếng, thuận tiện liếc mắt trừng anh.

"Không nói?" Anh nhìn chằm chằm vào tay đang ở tại ngực cô, giống như không vui tiếp tục hành động.