Tổng Tài Không Buông Tay

Tổng Tài Không Buông Tay

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 9 : hình thức

Cho đến khi xác nhận mình đã hoàn mỹ, Đồng Tử Du vừa mới đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bạch Mộ Hiên đứng tựa một bên, đôi mắt nhìn thẳng cô.

Đồng Tử Du bị anh nhìn chằm chằm sợ hãi, không nhịn được nói: "Nhà vệ sinh nam hướng bên kia." Cô hướng bên cạnh chỉ chỉ.

"Anh là đứng chờ em." Anh trực tiếp giải thích.

Tìm cô? Tìm cô làm cái gì?

"Có chuyện gì không?" Đồng Tử Du lễ phép hỏi.

Chuyện lạ là anh gật đầu: "Có chuyện." Đôi mắt không kiêng dè nhìn gương mặt đã hóa trang của cô, trang điểm lên làm sáng khuôn mặt cô, vốn đã xuất sắc nay càng thêm xinh đẹp.

Hơn nữa cô hôm nay mặc váy hồng thấp ngực, tư thái mỹ lệ, so với cô nàng ngây thơ ngày xưa thì càng xinh đẹp.Váy ngực thấp khiến đôi gò bồng của cô càng sinh động hơn.

Đàn ông giống động vật luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Bạch Mộ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng anh lại thể hiện một cách vô cùng lịch sự, nhìn bộ ngực của cô nghiêm chỉnh khiến cho Đồng Tử Du vẫn tưởng anh đang nhìn mặt cô.

Quả thật Bạch Mộ Hiên luôn nhìn ngực cô thay cho nhìn mặt, đều nói con gái thứ nhất là khuôn mặt, thứ hai đến tay và thứ ba là ngực, mà bộ ngực của cô……

“Em ‘sự nghiệp tuyến’(1) vô cùng tốt.” Anh tán thưởng nói.

(1)‘tuyến’ ở đây có hai nghĩa. Một là con đường, hai là tuyến vú :3 :3 :3

Con đường sự nghiệp? Muốn nói cũng phải nghĩ nha, Đồng Tử Du mới đầu không hiểu anh đang nói hươu nói vượn(2) gì, cho đến khi cô hiểu được thì sắc mặt vô cùng khó coi.

cùng nghĩ với nói nhăng nói cuội: nói linh tinh.

“Tôi là dựa vào chính năng lực của mình, không cần ‘sự nghiệp tuyến’.”

Đồng Tử Du giận đến mức không nói được gì nữa. Mặc dù cô là con gái của Đồng Phi Vũ, cha cô thường ngày cũng vẫn luôn cưng chiều nhưng một khi đã liên quan đến công việc thì giữa họ không còn là cha con nữa mà chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.

Năng lực làm việc của cô nhân viên Đồng thị ai cũng có thể chứng minh. Mà tất cả hoạt động liên quan đến quan hệ xã hội đều do những nhân viên chuyên nghiệp của bộ phận PR phụ trách, muốn cô hy sinh nhan sắc đổi lấy địa vị thứ cho cô chứ kiêu ngạo của cô không cho phép.

Bạch Mộ Hiên liếc cô một cái, Đồng Tử Du không nhìn ra được ý tứ của anh, nghiêm mặt nói: “ Bạch Mộ Hiên, anh đừng nói bậy!”

Anh cười nhạt không nói, lần này anh dời ánh mắt từ bộ ngực lên mặt cô. Bộ ngực như hai khối bạch ngọc(3) rất đáng yêu, rất mê người nhưng không thể sánh bằng bộ dáng xinh đẹp lúc cô tức giận được.

(3)ngọc trắng

Thấy anh không nói lời nào, Đồng Tử Du hít sâu một hơi, anh nói tìm cô có chuyện, có chuyện gì? Cô không nhớ rõ mình cùng anh có giao tình tốt cho lắm.

“Anh không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

“Đợi chút.” Anh cuối cùng cũng mở miệng, không nhanh không chậm nói: “ Lời của anh còn chưa nói hết em đã muốn đi đâu?”

Thật chói tai! Đồng Tử Du dừng bước lại, khẽ quay đầu, khống chế bản thân không phát hỏa: “Có chuyện gì xin mời nói.”

Bạch Mộ Hiên nhẹ nhàng tiến lại gần, ở bên tai cô nói thầm: “Thật ra thì anh là đang khen bộ ngực của em rất đẹp, không phải như ý em hiểu.”(hô hô, chị Du nhầm to nha :D)

Anh vừa nói xong, động tác đầu tiên của của Đồng Tử Du là cúi đầu xuống nhìn ngực mình, quả thật khá được, cô đồng ý, bộ ngực rất quan trọng đối với người phụ nữ cho nên mỗi ngày trước khi đi ngủ cô thường dùng tinh dầu xoa bóp……

A! Thiếu chút nữa rơi vào bẫy của anh! Cô hung hăng trừng anh một cái: “Vậy tôi có cần nói tiếng cảm ơn không?”

“Không cần khách khí.” Anh cười tươi nhận lấy.

Không biết xấu hổ! Đồng Tử Du thiếu chút nữa mắng thành tiếng, cô cũng không phải thực sự nói cám ơn nha.

Một cỗ khí nóng phun vào gáy cô, trong lòng giật mình một cái, lập tức nhận ra hai người quá gần nhau. Cô lập tức đẩy anh ra thế nhưng anh lại từ phía sau nhốt chặt cô lại, không cho cô cử động.

“Anh làm gì vậy?” Đồng Tử Du bị động tác của anh dọa giật mình.

“Anh nói rồi, anh có chuyện.” Anh bên tai  cô thì thầm.

“Có chuyện cũng không cần ôm tôi!” Đồng Tử Du ra sức tránh khỏi tay anh nhưng lại phát hiện cánh tay của anh kiên cố khóa cô lại, không cách nào nhúc nhích.

“Không được, chuyện này nhất định phải ôm em mới có thể hoàn thành.” Bạch Mộ Hiên trầm thấp nói, thanh âm có chút nín cười.

“Tôi không muốn biết chuyện của anh.” Đồng Tử Du giống như con rùa rụt cổ quyết định  trốn tránh không nghe.

Bạch Mộ Hiên yên lặng một lát, buông lỏng cô ra.

Đồng Tử Du nên ngay lập tức thoát ra, nhưng cô còn mềm lòng, không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái, sau đó cô liền vạn kiếp bất phục rồi.

Cả người cô bị ép trên bức tường hành lang, cô muốn tránh, muốn chạy trốn lại bị anh ép chặt, không nhúc nhích được chút nào.

“Năm năm không thấy, Tử Du, em có nhớ anh không?” Anh cợt nhã nhếch lông mày, không kiềm chế được hỏi.

Đồng Tử Du cau mày, thân thể bị giam cầm, chỗ cô cử động được duy nhất chỉ có đôi môi: “Buông tôi ra, đây là bên cửa nhà vệ sinh, lúc nào cũng có thể có người đến.” Cô là thiên kim nhà họ Đồng, anh là CEO tập đoàn Hắc  Thạch, hai người với tư thế như thế này ở cùng nhau, bị người thấy được lời đồn đại không biết sẽ như thế nào đây?

“Anh không muốn buông đấy, vậy thì sao?” Anh vô lại nói.

Đồng Tử Du tỉnh táo nhìn anh, vẫn như năm đó không sợ hãi: “Bạch Mộ Hiên, anh không phải nếu chơi……Ngô……”

*tung hoa* hôn rồi……….

Toàn bộ lời cô muốn nói đều bị anh nuốt trọn. Anh ghét khi cô tỉnh táo nhưng anh lại vô cùng thích cô giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt, thật đáng yêu và hoạt bát.

Đồng Tử Du chưa hề bị người nào hôn qua như vậy, cô nghĩ không có người phụ nữ nào sẽ có kinh nghiệm bị một người đàn ông không thân quen lắm cường hôn. Hai tay của cô vung loạn, nhưng vẫn không địch lại với sức lực của anh, Đúng như lời của cha nói, cô bị ăn đến sít sao.

Áp lực trên môi biến mất, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng, hai mắt cô trừng lớn.

“Thế nào, là lần đầu tiên?” Anh cười nói, giống như chưa từng làm chuyện gì quá phận.

Cô có chết cũng không thừa nhận đây là nụ hôn đầu của mình: “Không phải!” Cô nói theo cảm tính.

“Vậy sao? Kia anh ta không nói cho em biết khi hôn nên nhắm mắt sao?” Anh hỏi ngược lại.

Căn bản cũng không có “anh ta” tồn tại.

Đồng Tử Du mặt lạnh: “Hôn đủ rồi thì buông tôi ra.” Lửa giận bị che giấu dưới bề ngoài tỉnh táo. Cô nhớ đã từng đọc qua một quyển sách nói rằng: “Khi một người cố ý muốn chọc giận bạn thì ngàn vạn lần đừng tức giận, như vậy chỉ khiến đối phương đắc ý mà thôi”, cho nên cô không thể tức giận.

“Em như vậy thật không đáng yêu.” Bạch Mộ Hiên cau mày, không thích cô nhìn anh với ánh mắt nhìn người xa lạ, trên môi còn vương lại hương vị của cô, anh vô thức đưa tay lên sờ.

Đồng Tử Du kinh sợ(kinh ngạc, sợ hãi), nghĩ đẩy anh ra rồi mau chóng rời đi thế nhưng anh lại không hề nhúc nhích.

Cho là cùng lắm thì chỉ có nụ hôn vừa rồi, lại không nghĩ rằng anh sẽ công kích đợt hai, cô ngây ngốc mở miệng, mặc cho anh xâm nhập vào.