Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 41: Bí Mật

Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Tôi không có bỏ đứa bé." Cô đã hỏi y tá, xác định con vẫn an toàn. Chỉ là bị động thai nhẹ. Mà Phạm Tích Nhân vẫn chưa biết chuyện này.

Phạm Tích Nhân nhéo mình một cái thật đau xác định đây không phải là mơ. Anh cười lớn, trông có chút ngớ ngẫn.

Nhưng thật ra anh cũng chẳng có thời gian quan tâm bộ dạng của mình buồn cười như thế nào bởi vì hiện tại anh vô cùng mừng rỡ, ánh mắt thoáng tia buồn rầu bây giờ được thay bằng niềm sung sướng sung tràn ngập nơi đáy mắt, anh nhìn Anh Thu: "Con vẫn còn, con của anh vẫn còn!" Anh nói lớn cho Anh Thu nghe mà cũng là nói cho chính mình.

Phạm Tích Nhân ôm chặt Anh Thu: "Cảm ơn em!"

Đây là tin động trời, à không tin tốt lành. Ước nguyện của anh đã thành sự thật.

Nhìn Phạm Tích Nhân bây giờ giống một đứa trẻ to đầu chứ không phải cô. Nhìn anh cười cô cũng bất giác cười theo.

Cảm giác lúc này không từ nào diễn tả nỗi. Phạm Tích Nhân chỉ biết anh đang tràn đầy hạnh phúc. Đau thương trong lòng lập tức biến mất nhường chỗ cho niềm vui sướng đang ngập tràn lan ra trên từng tế bào.

Mà Anh Thu cũng lặng lẽ rơi nước mắt. Phạm Tích Nhân vươn tay lau nước mắt cho Anh Thu. Khi anh muốn thu tay về cô lại khẽ giữ chặt cánh tay anh, sau đó nắm lấy bàn tay to lớn khô ráp của anh đặt lên bụng mình.

"Anh có muốn cho chúng ta một cơ hội làm ba mẹ của đứa bé này không?" Cô cẩn thận quan sát phản ứng của người đàn ông trước mặt.

"Tất nhiên, anh sẽ làm thật tốt!"

Lời này đáng ra anh nên nói mới đúng! Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.

Cảm giác chạm lên bụng cô thật là thần kỳ. Chẳng hiểu sao trên má anh lại có cảm giác ươn ướt. Là nước mắt của anh sao? Anh vội lau đi, chỉ sợ Anh Thu cười chê.

Giọt nước mắt của đàn ông được mấy người chứng kiến? Vì đàn ông có bao giờ rơi nước mắt đâu?

Được một lát Phạm Tích Nhân hơi khựng lại nhìn Anh Thu: "Em có yêu anh không?" Đáp án này ở sân thượng anh vẫn chưa nghe được. Anh sợ cô chỉ vì muốn con có đầy đủ cả ba lẫn mẹ cho nên mới chấp nhận hy sinh hạnh phúc bản thân. Ép buộc cô là điều anh không hề muốn. Cho dù quyết định của cô như thế nào anh đều vui vẻ chấp nhận. Trách niệm với đứa con tất nhiên anh sẽ gánh vác.

Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân với ánh mắt kiên định, cô rất chắc chắn mà trả lời: "Em yêu anh!" Cô đã xác định được trái tim của mình rồi. Cô yêu người đàn ông này, Phạm Tích Nhân.

Cũng chính những lời của cô y tá kia đã thức tỉnh cô.

Đúng vậy! Cô yêu Phạm Tích Nhân nhưng cô vẫn luôn tìm dũng khí để đối diện với đoạn tình cảm này. Lúc ở sân thượng cô còn đang không phân biệt được."Một lần gặp rắn cả đời sợ dây thừng" nên cô rất phân vân chỉ sợ một bước sai lầm đi vào vết xe đổ trong quá khứ.

Nhưng khi Phạm Thị Nhân ra ngoài. Chỉ vài phút ngắn ngủi trò chuyện cùng y tá cô đã hiểu bản thân mình muốn gì.

Nếu Phạm Tích Nhân không thật lòng yêu cô, mặc kệ ý đồ của anh khi tiếp cận cô là gì. Trước mặt cô có thể giả vờ, nhưng khi cô ngất cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa. Nhưng không! Anh lại rất sốt ruột lo lắng cho cô, liên tục căn dặn bác sĩ nhất định phải cứu cô. Điều này nằm ngoài suy đoán của cô. Nếu không nghe y tá kể lại cô cũng không tin được, đối với anh cô quan trọng như vậy. Đến cả bàn tay đang bị thương của mình anh cũng không thèm quan tâm, chỉ chăm chăm đứng trước phòng cấp cứu đợi cô ra.

Rồi cả lúc anh trò truyện với y tá cũng vậy. Nếu không thật sự yêu cô anh đâu cần làm những việc này. Đây chính là tình cảm chân thành thật sự của một người, luôn lo lắng cho người mình yêu dù không biết có được đáp lại hay không. Nhìn thái độ lạnh lùng của cô ở tầng thượng anh vẫn cố chấp bên cạnh dùng tình cảm của mình để yêu thương cô.

Tất cả từng chút chữa lành trái tim từng bị tổn thương của cô, tiếp thêm cho nó thêm sức mạnh để yêu tiếp.

Một người đàn ông như Phạm Tích Nhân trên đời này được mấy người? Ông trời đã cho cô may mắn gặp được người yêu thương cô tại sao cô không nắm lấy chứ. Mà thật ra cô cũng yêu Phạm Tích Nhân, mọi chuyện đều như ý nguyện.

Như vậy là quá đủ với một con người không có gì xuất sắc như cô rồi.

"Vậy chuyện em phá thai là sao?" Không phải Anh Thu đã nói với Kỳ Vân là hai giờ chiều sẽ phẫu thuật sao? Mà lúc ở phòng phẫu thuật anh cũng đã chứng kiến cảnh tượng đầy máu...

Mọi chuyện rất khó hiểu.

"Em không có làm phẫu thuật!"

Thật ra mọi chuyện đúng như Phạm Tích Nhân nói nhưng vẫn chưa đủ.

Sau cái đêm gặp Kỳ Vân, Anh Thu chỉ sợ Kỳ Vân lo lắng mà vô tình tiết lộ bí mật này cho người khác biết. Người ta vẫn thường có câu "Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra." Cho nên Anh Thu lo lắng không hề quá.

Lại càng trùng hợp hơn là, buổi sáng hôm sau y tá đột nhiên gọi điện thoại đến.

"Xin chào cô có phải là Lê Hoàng Anh Thu không?"

"Là tôi." Trong điện thoại là một dãy số lạ.

"Tôi gọi từ bệnh viện phụ sản Hạnh Phúc, do lịch trình bệnh viện đột nhiên thay đổi, cho nên bác sĩ Hoàng Thuỳ người trực tiếp khám và sẽ làm phẫu thuật cho cô sẽ đi công tác vào thứ năm. Tôi muốn hỏi cô có thể đổi lịch phẫu thuật hay bác sĩ khác được không?" Y tá nhìn lịch trình thông báo cho Anh Thu biết.

Bác sĩ Hoàng Thuỳ, tuy cách nói chuyện có không tốt lắm nhưng lại là bác sĩ giỏi nhất. Anh Thu có hỏi qua rồi. Vì thế đổi bác sĩ khác cô không yên tâm, hơn nữa bác sĩ Thu còn hiểu rất rõ tình hình sức khoẻ của cô.

"Xin hỏi lịch phẫu thuật mới như thế nào?" Nếu không phải thứ năm thì là bao giờ?

Y tá nhanh chóng nói ra một lịch trình mới: "Thứ ba tuần đến thứ sáu tuần sau, hoặc là hôm nay."

Tuần sau thì quá lâu. Đêm dài lắm mộng. Hôm nay có hơi gấp không? Suy nghĩ một hồi cuối cùng Anh Thu cũng chọn được một ngày.

"Hôm nay có thể không?"

"Khoảng chín giờ cô đến bệnh viện làm kiểm tra nếu đạt yêu cầu có thể lập tức phẫu thuật." Tuy nói phẫu thuật nghe rất nghiêm trọng nhưng thật ra với loại phẫu thuật này chỉ cần sức khỏe tốt là có thể làm. Hơn nữa lâu ngày thai nhi càng lớn sẽ rất nguy hiểm.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn!"

Anh Thu cúp máy, bắt đầu chuẩn bị sau đó đến bệnh viện.

Ban đầu nói thứ năm là còn mấy ngày nữa nhưng đổi lại hôm nay thời gian gấp gáp cô không kịp chuẩn bị tâm lý nên có chút khẩn trương.

Anh Thu làm thủ tục nhập viện sau đó đi theo y tá làm một loạt các loại kiểm tra khác nhau. Đợi đến gần sát giờ cơm trưa đã có kết quả. Các chỉ số của cô đều bình thường, đủ điều kiện làm phẫu thuật.

Y tá sắp xếp cho Anh Thu một giường bệnh, bảo cô nghĩ ngơi đầu giờ chiều sẽ bắt đầu tiến hành. Cô là người đầu tiên làm phẫu thuật trong chiều nay. Sau cô còn có mấy sản phụ nữa.

Anh Thu soạn một tin nhắn cho Kỳ Vân, hẹn giờ gửi muộn hơn giờ làm phẫu thuật. Cô làm vậy để phòng ngừa Kỳ Vân sẽ chạy đến ngăn cản. Chuyện này cô chỉ muốn một mình giải quyết.

Đến giờ y tá gọi Anh Thu đi chuẩn bị. Anh Thu đi theo y tá qua một đoạn hành lang dài, nơi có các dãy phòng bệnh nối tiếp nhau, cô lướt qua dòng người đủ thành phần. Cô không khỏi chua sót trong lòng. Đây là bệnh viện phụ sản lại có hai nơi tách biệt như vậy.

Một nơi là những cặp vợ chồng đi khám thai trong niềm hạnh phúc. Người chồng dìu người vợ đi từng bước, ánh mắt nhìn vợ mình tràn đầy yêu thương, nụ cười trên môi họ thật rạng rỡ khiến cô không khỏi hâm mộ.

Nơi còn lại dành cho những người đến phá thai. Nếu không phải là cái cô gái một thân một mình đến với tâm trạng hoảng sợ, có người nước mắt đỏ hoe thì là những cặp đôi. Nhưng người nam thái độ vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt nhăn nhó, bọn họ vừa đi vừa cãi nhau, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết hậu quả.

Số phận trêu ngươi, cô lại thuộc loại thứ hai. Đến để phá bỏ đứa con của chính mình!

Anh Thu ngồi đợi ở dãy ghế bên ngoài. Cạnh cô còn có mấy người nữa, đều giống cô đến đây phá thai. Đối diện cô là cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt. Nhìn có chút lạnh lẽo. Một khi bước vào trong rồi cô sẽ không còn đường quay đầu. Không bao giờ được gặp con nữa.

Trong phòng phẫu thuật ấy không biết đã tướt đi bao nhiêu sinh mạng của những đứa trẻ chưa kịp chào đời rồi.

Bình thường cô rất ghét những người không có trách nhiệm, rũ bỏ con mình. Vậy mà hôm nay cô lại làm điều mà mình ghét nhất. Anh Thu tự khinh thường chính bản thân mình.

"Đây là lần đầu cô phá thai sao?"

Cô gái bên cạnh với mái tóc nhuộm vàng, phong cách ăn mặc phóng khoáng rất giống dân ăn chơi, miệng còn nhai kẹo cao su liên tục bắt chuyện với Anh Thu.

Anh Thu gật đầu một cái thay cho câu trả lời.

"Còn tôi đây là lần thứ hai." Nói xong cô ta cười một tiếng như không có việc gì nghiêm trọng.

Anh Thu nhìn cô gái kế bên ánh mắt thể hiện rõ sự ngạc nhiên. Mà dĩ diên cô gái đó cũng nhìn ra được. Cô ta nhướng mày, môi hơi cong lên: "Đã tới đây rồi còn lo lắng cái gì nữa. Nói cho cô biết làm rất nhanh, cùng lắm là nửa tiếng cô sẽ còn còn bị vướng víu gì nữa. Lúc đó tha hồ mà làm điều mình muốn. Có thai chỉ thêm rắc rối mà thôi."

Cô gái này nói ra những lời vô cùng lạnh lùng. Dù sao cũng là máu mủ của mình, từng ở trong bụng vậy mà cô ta lại xem như kẻ thù. Ít nhất cũng phải có chút áy náy hay đau lòng mới đúng chứ!

"Mời cô Lê Hoàng Anh Thu."

Vừa đúng lúc Anh Thu cũng không muốn ngồi nghe thêm mấy lời vô tình này nữa.

Hai tay cô đan chặt vào nhau, cắn môi đến trắng bệch. Liên tục làm các bước khử trùng sau đó mới bước qua buồng phẫu thuật. Ở đây mùi thuốc khử trùng lại càng nồng nặc, xộc vào mũi rất khó chịu. Cả căn phòng lạnh lẽo một màu trắng toát. Cô nằm lên giường, bên cạnh là bác sĩ Thuỳ cùng hai y tá đang bận rộn chuẩn bị. Dụng cụ phẫu thuật đủ loại hình thù, khi chạm vào nhau âm thanh thật chói tay.

Anh Thu vô cùng căng thẳng. Một y tá đến gần cô trấn an bảo cô thả lỏng cơ thể để tiến hành gây mê. Mặc dù đã biết trước phải trải qua việc này, nhưng càng hít sâu Anh Thu lại càng trở nên hồi hộp. Bụng cô đột nhiên đau thắt.

Khi y tá chuẩn bị chụp thuốc gây mê lên mũi, một phản ứng như bản năng người mẹ trỗi dậy. Anh Thu liền gạt tay ra, ngồi bật dậy, nước mắt rơi xuống: "Tôi không làm nữa." Tay cô che chắn lên bụng bảo vệ.

Chỉ sợ bị giữ lại cô giật thiết bị gắn trên tay ra vội tông cửa chạy ra ngoài.

Trong lòng không ngừng nói: "Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên làm cho con hoảng sợ."

Lúc bụng cô đau thắt có phải đứa bé cũng cảm nhận được việc cô sắp làm cho nên mới cầu xin cô phải không? Khi cô tưởng tượng dao y tế sắc bén đâm vào cơ thể mình điều này thật khủng khiếp. Tuy cô hôn mê không cảm nhận được sự đau đớn nhưng còn con của cô nó sẽ rất đau đúng không? Sau đó từng chút một bị cắt lìa khỏi cơ thể cô.