Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 45: Lời Thật Lòng

Chuyện này qua đã lâu bây giờ còn lôi ra thật mất mặt.

Phạm Tích Nhân cũng không ngờ tình huống xoay chuyển bất ngờ như vậy. Chân mày anh nhướng lên, nhếch môi nhìn Anh Thu. Hóa ra là "người quen".

"Thì ra em chính là cô gái bán máy ghi âm bày trò cho mẹ anh." Hay lắm! Sau khi về nhất định anh sẽ tính sổ chuyện này với cô. Cũng chính vì cô đã phá hỏng biết bao nhiêu kế hoạch của anh rồi. Nguyên căn của mọi rắc rối là đây!

Anh Thu dễ dàng nhận ra ánh mắt của Phạm Tích Nhân có ý gì. Cô cụp mắt xuống. Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ! Tóm lại cô không biết gì hết. Nhiệm vụ của cô chỉ là tư vấn cho khách hàng mua càng nhiều càng tốt.

Nhớ đến ngày hôm đó khi vào xin làm việc tại cửa hàng thiết bị. Thử việc một tháng. Nhưng đã gần hết tháng cô vẫn chưa đạt doanh số. Trong lòng vô cùng sốt ruột. Lúc đó đang có chương trình giới thiệu sản phẩm mẫu cho khách xem. Thấy bà Phạm từ xa cô bí quá làm liều lôi kéo bà vào xem. Vì hồi hộp cho nên cầm máy ghi âm trên tay cô nói một hơi chẳng biết mình đã nói lung tung những gì.

Sau đó bà Phạm đứng im một lúc bỗng thốt ra câu: "Thật không?"

Cô đâu có nhớ mình nói gì đâu, đành gật đầu đại: "Đúng vậy đó dì."

Không ngờ bà Phạm lại kể về đứa con trai của mình hay lật lọng. Nghe đến đây cô liền nắm bắt được vấn đề cho nên tư vấn sử dụng máy ghi âm lưu lại làm bằng chứng là tốt nhất. Cô chỉ nói đùa một câu: "Vậy dì mua luôn mười cái máy ghi âm cho chắc đi."

Bà Phạm liền gật đầu: "Tính tiền cho dì đi."

Trời ơi! Cứu tinh tháng này của cô đây rồi!

Nhờ vậy cô không những đạt doanh số mà còn đứng đầu cửa hàng. Lần thứ hai chính là bán camera giao ở Mộc Trà. Mà lần thứ ba gặp lại là hôm nay. Quan hệ có chút thay đổi.

...

Bà Phạm không hiểu gì. Nếu không như bà nghĩ: "Vậy hai đứa là mối quan hệ gì?"

Tạm thời bỏ qua cho cô. Vào chuyện chính trước đã: "Anh Thu là người yêu của con." Anh nhanh chóng trả lời.

Bà Phạm hoàn toàn không tin tưởng con trai liền dời sang Anh Thu xác nhận lại: "Có đúng vậy không con?"

"Dạ, đúng ạ." Tự dưng bị hỏi Anh Thu có chút bối rối.

Nghe xong đáp án bà Phạm vui vẻ cười đến nổi khóe mắt tạo thành đường cong thật rõ: "Đúng là có duyên!" Khi đó bà rất hài lòng về Anh Thu, xinh xắn lại hoạt bát nhưng đáng tiếc cô đã có người yêu. Không ngờ cuối cùng đi một vòng lớn lại trở thành bạn gái của con trai bà.

Tốt lắm!

"Mẹ định đứng đây nói chuyện luôn sao?" Anh không mỏi chân nhưng Anh Thu chắc chắn sẽ rất mệt.

Bà Phạm bừng tỉnh: "Ta quên mất. Mau vào nhà, cơm chắc cũng đã chín rồi." Nói xong bà liền nắm tay Anh Thu dắt vào nhà. Bỏ mặt con trai đứng đó như người vô hình.

Phạm Tích Nhân bị cho ra rìa. Cũng không còn cách nào thở dài một hơi rồi tự đi vào nhà. Anh đã nhìn thấy tương lai phía trước của mình sẽ như thế nào rồi.

Khi thấy cậu chủ về quản gia đã tinh ý dọn sẵn thức ăn lên bàn. Bà Phạm kéo Anh Thu ngồi gần mình, thân thiết hỏi thăm: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Anh Thu vẫn đang nhẫm thời gian sau cho hợp lý Phạm Tích Nhân đã nhanh chóng trả lời: "Một năm."

Lập tức bà Phạm Khựng lại sau đó trừng mắt nhìn con trai: "Đã lâu như vậy mà không dẫn về nhà ra mắt."

"Thì bây giờ ra mắt cũng không muộn mà mẹ. Được rồi ăn cơm thôi, con đang đói." Phạm Tích Nhân bắt đầu gắp thức ăn, không quan tâm đến mẹ mình nữa.

Bà Phạm cũng không hỏi nữa, để sau bữa ăn hẵn tính. Bà gắp cho Anh Thu một miếng thịt gà: "Con cứ tự nhiên, ăn nhiều vào."

"Gắp cho con nữa." Phạm Tích Nhân bất mãn lên tiếng. Anh cứ như là người vô hình vậy. Rõ ràng anh mới là con ruột mà.

"Anh là ai, tôi không quen anh."

Phạm Tích Nhân: "..."

Anh Thu nhân nâng chén cơm lên cúi đầu cười trộm.

"Ụa." Anh Thu vội che miệng.

Phạm Tích Nhân lo lắng vuốt lưng cho Anh Thu: "Rõ ràng đã giảm rồi sao lại bị tiếp chứ?"

Bà Phạm buông đũa, nhạy cảm nhận ra điều bất thường: "Anh Thu có thai?"

Phạm Tích Nhân đưa cho Anh Thu cốc nước rồi nhìn mẹ mình: "Đúng vậy. Mẹ sắp làm bà nội. Vốn định ăn cơm xong sẽ nói không ngờ mẹ lại tinh ý quá!"

"Mấy tháng rồi?"

"Hơn ba tháng."

Bà Phạm bất ngờ vỗ mạnh xuống bàn: "Chuyện lớn như vậy bây giờ mới nói. Anh có xem tôi là mẹ không?"

"Xin lỗi dì." Anh Thu không ngờ bà Phạm lại phản ứng mạnh như vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn bị giật mình. Vô cùng bối rối chỉ biết nói xin lỗi.

Phạm Tích Nhân ngược lại, anh cười nhẹ, đứng dậy đi đến chỗ bà Phạm vuốt lưng cho bà rồi nói: "Mẹ bình tĩnh. Thật ra sức khỏe Anh Thu không tốt lắm, bị động thai thời gian này phải tịnh dưỡng. Vẫn không chắc có giữ được đứa bé không cho nên không dám nói sợ mẹ lo lắng."

"Vậy bây giờ đã ổn chưa. Còn đi ra ngoài nữa." Bà bắt đầu lo lắng. Nhìn kỹ thì cả người Anh Thu trông khá gầy.

"Bác sĩ nói đã ổn, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Bà Phạm thở phào. Không sao là tốt rồi.

"Gia đình thông gia đã biết chưa?"

Nghe đến chữ thông gia anh biết mẹ đã đồng ý. Không những vậy còn rất lo cho Anh Thu.

"Vẫn chưa, Anh Thu vừa mới ổn định mới dám thông báo cho mọi người. Mà mẹ là người đầu tiên, tụi con định cuối tuần mới về quê Anh Thu."

Chuyện này xảy ra tất nhiên con bà là người phải chịu trách nhiệm: "Có cần mẹ đi cùng không?" Vẫn nên có người lớn ra mặt thì tốt hơn.

"Không sao. Mẹ thông báo với ba là được rồi. Đợi hôm nào cuối tuần con sẽ lại về gặp ba."

"Có chuyện gì cần thì nói với mẹ."

"Được rồi. Mẹ mau ăn cơm đi. Nguội hết rồi."

"Anh Thu, có cần đổi món không?"

"Dạ không! Cảm ơn dì con ăn được."

"Dì cái gì? Cũng đã mang thai rồi. Gọi ta là mẹ."

Không ngờ bà Phạm lại chịu chấp nhận cô.

Phạm Tích Nhân một bên nôn nóng đẩy nhẹ Anh Thu: "Gọi mẹ đi em."

"Mẹ!"

"Tốt lắm, con dâu."

Thì ra chuyện bà lo lắng từ đêm qua lại là chuyện đại hỉ.

 

=======================

 

Chuyện nhà anh đã giải quyết xong. Tiếp theo là đến nhà cô. Tuy nhiên để có thể thuận lợi về quê tất nhiên phải xin nghỉ phép. Mà muốn xin nghỉ phép phải thông qua Trần Kha Nghị. Nhưng anh vừa mới trốn việc một tuần bây giờ lại nghỉ nữa.

Mặc kệ muốn lấy vợ thì phải mặt dày.

"Tổng Giám Đốc buổi sáng tốt lành!" Phạm Tích Nhân một mặt tươi cười xông vào văn phòng Trần Kha Nghị.

"Gần mười một giờ rồi!" Bây giờ Phạm Tích Nhân mới xuất hiện ở công ty. Chưa trừ lương đã may lắm rồi còn chạy đến thông báo với anh.

"Tổng Giám Đốc buổi trưa vui vẻ!" Nét cười vẫn không hạ xuống, Phạm Tích Nhân tỉnh bơ sửa lại lời nói. Nhìn lại đồng hồ đúng là trưa thật.

"Tốt hơn cậu lo về giải quyết công việc đi."

"Tôi có chuyện..."

Phạm Tích Nhân chưa nói hết câu đã bị Trần Kha Nghị cắt ngang: "Không được!"

"Tôi còn chưa nói hết mà." Phạm Tích Nhân mất hứng nói. Anh đang chuẩn bị tinh thần để mở lời, thật là cụt hứng.

"Lời cậu nói ra chẳng có gì tốt đẹp hết!" Khi bước vào nhìn thái độ của Phạm Tích Nhân anh đã đoán ra được rồi. Chắc là lại xin xỏ gì đó hoặc nhờ vả. Mỗi lần mặt cậu ấy như vậy là y như lời anh đoán cho mà xem. Không sai được đâu.

Phạm Tích Nhân kéo ghế ngồi xuống. Thay đổi chiến thuật: "Kha Nghị, hồi nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau. Đi học cùng lớp, bây giờ còn làm việc chung một công ty. Tôi rất muốn mối quan hệ chúng ta phát triển xa hơn nữa. Không ngờ ông trời cũng động lòng mà cho chúng ta trở thành người thân thật."

Phạm Tích Nhân chớp mắt như kể một câu chuyện tình cảm tràn ngập. Cuối cùng anh cong môi, nắm lấy cánh tay của Trần Kha Nghị: "Cho nên anh rể à, cho em trai xin nghỉ phép ba ngày về quê hỏi vợ đi."

Trần Kha Nghị chán ghét rút tay về: "Ai là anh của cậu?" Nhận người thân cũng nhanh thật. Còn chưa biết ba mẹ Anh Thu có chấp nhận hay không nữa mà.

"Kỳ Vân là chị của Anh Thu, cho nên cậu chính là anh của tôi rồi." Phạm Tích Nhân bám chặt cánh tay của Trần Kha Nghị không buông liên tục gọi: "Anh à...!"

Không ngờ có ngày mối quan hệ giữa anh và Kha Nghị lại tiến lên một tâm cao mới. Mà "hậu phương" của anh vô cùng vững chắc, có thể nhờ vả chị họ Kỳ Vân để đối phó với anh sếp khó tính này rồi. Anh Thu đúng là phúc tinh của anh.

Thấy Trần Kha Nghị vẫn không biến sắc ngồi không động đậy. Phạm Tích Nhân nói tiếp: "Cảm ơn anh rể đã đồng ý!" Vừa dứt lời Phạm Tích Nhân đã như một cơn gió biến mất sau cánh cửa. Không chạy nhanh nhất định tiếp theo sẽ được nghe thêm những lời đắng cay.

Ba mươi sáu kế chuồng là thượng sách. Kế này là anh học hỏi từ Anh Thu. Không ngờ hiệu quả như vậy. Hèn gì bà xã nhà anh lúc nào cũng áp dụng chiêu thức này với anh.

Đợi Anh Thu thông báo sơ tình hình cho ba mẹ cô biết rằng cô sẽ dẫn bạn trai về ra mắt. Chuẩn bị ít đồ anh và cô lập tức xuất phát.

Chuyện quan trọng tốt nhất để gặp mặt phụ huynh rồi nói rõ.

Khoảng cách từ thành phố Z đến thành phố V hơn bốn tiếng đi xe. Lúc đầu họ định đi xe khách. Nhưng anh lại không yên tâm để cô chen chúc trên xe đông người như vậy cho nên quyết định tự lái xe về. Thật ra anh chưa từng đến thành phố V lần nào, nhưng bây giờ có bản đồ chỉ đường. Cứ đi theo hướng dẫn sẽ không đến nổi bị lạc đường đâu.