Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 44: Đối Diện

"Đúng vậy! Chúng ta còn chưa có buổi hẹn chính thức nữa, đi thôi cùng ôn lại kỹ niệm cũ." Anh có một phát hiện Anh Thu rất dễ đỏ mặt, khi anh chọc cô một chút cô liền ăn nói ấp úng.

Hiện tại Phạm Tích Nhân và Anh Thu đang đứng ở Thiên Đường Xem Mắt. Bạn nghe cái tên này có quen không? Chính xác đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, sau đó một màn công kích qua lại đã bắt đầu. Cuối cùng cô nàng Anh Thu nhanh chân chạy trốn. Và hôm nay Phạm Tích Nhân cố tình chọn địa điểm có nhiều dấu ấn này làm nơi hẹn hò.

Bên trong Thiên Đường Xem Mắt không khác gì lúc trước. Không gian bên dưới vẫn dành cho các cặp đôi đang tìm hiểu lẫn nhau. Ánh mắt Anh Thu lơ đãng quét đến vị trí gần cửa số. Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cô gái đang nhai kẹo cao su, khuôn mặt trang điểm đậm nét khoanh tay đứng nhìn chàng trai sơ mi lịch lãm với nụ cười "lưu manh". Không ngờ có ngày quay lại đây, hôm đó cô đã nói không bao giờ quay lại Thiên Đường Xem Mắt. Đúng là người tính không bằng trời tính.

Không biết Phạm Tích Nhân đã đặt bàn từ lúc nào. Anh nhanh chóng đọc tên để nhân viên tra danh sách. Rất nhanh khi nhân viên vừa mời cô cùng Phạm Tích Nhân lên lầu hai cô chủ Trịnh liền bước đến.

"Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cô chủ Trịnh vẫn như xưa, rất thích mặt chiếc áo dài cách tân thêu hoa văn truyền thống, đường may ôm sát người, môi tô son đỏ đầy quyến rũ.

Anh Thu có hơi áy ngại, ngày đó cô còn mạnh miệng khẳng định với cô chủ Trịnh...

"Cô còn nhớ tôi?" Không ngờ cô chủ Trịnh vẫn nhớ cô mà chào hỏi.

"Bởi vì cô là một cô gái đặt biệt mà."

Biết có ngày ngày khi đó cô đã nói ít lại rồi.

Anh Thu không biết nói gì hơn. E lệ cười nhẹ. Phạm Tích Nhân đứng bên cạnh cũng gật đầu chào hỏi cô chủ Trịnh một tiếng. Nhìn thái độ của bọn họ rất giống quen nhau từ trước.

Đột nhiên tiếng nhạc du dương vang lên, Phạm Tích Nhân chỉnh sửa lại trang phục, hôm nay anh mặc đúng chiếc áo đỏ ở Mộc Trà với quần tây kẻ sọc, mang giày trắng. Sau đó anh quỳ xuống nhìn cô mỉm cười.

Mà Lu Lu một buổi sáng không gặp thì ra đã đến đây từ trước. Nó từ ngoài hào hứng vẫy đuôi chạy vào, miệng nó đang ngậm một giỏ hoa hồng đỏ đưa cho Phạm Tích Nhân. Ở giữa giỏ hoa là một hộp đựng nhẫn cưới hình hoa hồng. Nếu không nhìn kỹ rất dễ lầm tưởng đây là một bông hoa thật. Từ xa mọi người cũng bắt đầu đứng dậy đi đến vây thành vòng tròn.

Phạm Tích Nhân hít sâu một hơi, anh có chút hồi hộp. Điều chỉnh tâm trạng xong anh mở nắp hộp ra, hướng chiếc nhẫn đến chỗ Anh Thu cười thật tươi.

"Em có biết tại sao anh dẫn em đến đây không?"

Anh Thu lúc này có chút xúc động. Cô biết anh dẫn cô đến đây muốn cùng cô đi hẹn hò. Sau đó lại cầu hôn cô, điều này cô hoàn toàn không biết. Cho nên cô gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Đây chính là nơi chúng ta lần đầu gặp mặt. Cũng chính là nơi tạo nên định mệnh giữa anh và em. Anh không biết anh bắt đầu thích em từ bao giờ. Có thể từ lần đầu tiên ở Thiên Đường Xem Mắt đã bị một cô gái bướng bĩnh, mạnh mẽ thu hút cũng nên. Hay là lúc ở Mộc Trà em đã làm một chuyện khiến anh muốn quên đi, thoát khỏi em cũng không được. Tóm lại anh tin tất cả đều là ông trời sắp đặt. Mỗi lần gặp gỡ đều là định mệnh để chúng ta đến với nhau. Hôm nay chính tại nơi này anh muốn hỏi em có đồng ý lấy Phạm Tích Nhân làm chồng hay không?"

Cái người đàn ông này. Thường ngày chỉ biết mắng người. Nghĩ đủ chiêu trò làm cô tức giận. Hôm nay sao nói ra những lời làm cô cảm động như vậy chứ. Anh Thu lau nước mắt chảy ra từ lúc nào cô cũng chẳng hay. Giơ tay ra nghẹn ngào nói: "Em đồng ý!"

Chỉ đợi có giây phút này. Phạm Tích Nhân lập tức rút nhẫn ra đeo vào tay Anh Thu. Hành động của anh diễn ra trong chớp nhoáng. Đến khi cô cảm nhận được độ lạnh ở ngón tay anh đã ôm cô vào lòng rồi.

"Cảm ơn em bà xã. Tuy cách yêu đương của chúng ta có chút kỳ lạ nhưng anh nhất định sẽ cho em một hành trình yêu đúng nghĩa, sẽ cùng em đi hẹn hò, cùng đi ăn uống, bất kỳ chỗ nào em muốn anh đều đi cùng em. Sẽ không để em bỏ qua bất kỳ điều gì mà nuối tiếc."

"Em yêu anh!"

...

"Tôi nghĩ không thể mời cô uống trà mật ong được rồi!" Cô chủ Trịnh hơi cong môi khoanh tay nhìn Anh Thu đang hạnh phúc ngập tràn.

"Cảm ơn chị! Vẫn nên trả tiền tốt hơn!" Chắc có thể lần trước cô nói đã làm chị ấy không vui rồi.

Cô chủ Trịnh bất ngờ cười lớn: "Lầu hai chỉ dành cho những cặp đôi đang yêu... Đáng tiếc... Hai người không thể vào." Chị ấy lắc đầu rồi lại thở dài: "Đành mời hai người lên thẳng lầu ba uống Mị Tình của nhà chúng tôi vậy."

Anh Thu thở hắc ra một hơi. Hại cô lo lắng không đâu.

Phạm Tích Nhân bắt tay cô chủ Trịnh: "Hôm nay cảm ơn chị rất nhiều."

Mị tình, lầu ba chỉ có những cặp vợ chồng mặn nồng mới được vào bên trong...

HOÀN

 

 

Ban đầu dự định viết đến khúc cầu hôn thì kết thúc. Đến đây đã HE rồi.

Nhưng vẫn còn một số vấn đề chưa giải quyết. Hi muốn kết cục thêm viên mãn nên bổ sung thêm một số phần phụ trong phần ngoại truyện nhé!

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm của Hi!

Mong vẫn nhận được sự ủng hộ trong các tác phẩm sắp tới!

...

Chuyện quan trọng tiếp theo mà Phạm Tích Nhân và Anh Thu cần làm đó chính là thông báo cho hai bên gia đình biết.

Vì nhà Anh Thu ở thành phố V khá xa cho nên cả hai quyết định thông báo cho nhà Phạm Tích Nhân biết trước. Sau đó hai người sẽ về quê Anh Thu.

Chuyện nhà anh thì đơn giản rồi. Chỉ có nghĩ đến việc về nhà Anh Thu anh lại có chút áp lực.

Buổi tối Phạm Tích Nhân liền gọi về nhà báo một tiếng: "Mẹ à mai con sẽ về."

"Còn nhớ đường về nhà sao?" Đã lâu Phạm Tích Nhân chưa về nhà. Hôm nay lại gọi điện thông báo thật khiến cho bà ngạc nhiên. Chuyện tài đình mà con trai gây ra bà vẫn chưa quên đâu. Nghĩ đến là thấy giận đến nổi nhịp thở nhanh hơn mấy phần.

"Mẹ à, chúng ta lâu lâu mới nói chuyện. Mẹ đừng xa cách với con vậy chứ." Lời nói lạnh lùng thật khiến đứa con trai này đau lòng mà.

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng "hừ" lạnh của bà Phạm.

"Ngày mai con sẽ tặng mẹ một bất ngờ." Phạm Tích Nhân mập mờ nói.

"Không cần. Đừng khiến bà già này đứng tim là được." Chỉ sợ bất ngờ như lần Tuyết Dung đến nhà bà không kham nổi. Sóng yên biển lặng như bây giờ là tốt lắm rồi.

"Mẹ cứ chờ xem. Đúng rồi nấu nhiều thức ăn ngon nha. Lâu rồi con trai chưa ăn đồ ăn ở nhà." Chuyện quan trọng phải giữ đến phút cuối mới hấp dẫn.

"Có gì thì nói cho rõ luôn đi." Suy đoán là chuyện gì sẽ làm bà mất ngủ cho mà xem.

"Mẹ ngủ ngon ngày mai gặp!" Nói xong Phạm Tích Nhân liền nhanh tay cúp máy.

Anh Thu ngồi kế bên nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con cảm giác rất kỳ lạ: "Tại sao anh không nói là dắt em về ra mắt."

"Bất ngờ mới thú vị." Phạm Tích Nhân cong môi trả lời.

"Nhưng em sợ mẹ anh sẽ không thích em." Còn không nói trước mà về rất không lịch sự.

"Yên tâm nhà anh thích mấy việc dạng như kích thích. Cho nên không có vấn đề gì đâu. Ngày mai cứ theo sát anh là được." Phạm Tích Nhân vỗ ngực đảm bảo bảo.

Anh Thu nghe xong lời Phạm Tích Nhân nói liền nghĩ không thông. Đúng là gia đình anh khó hiểu thật. Mà dù sao cũng phải gặp. Mặc kệ cứ tùy tình huống mà ứng xử vậy. Chuyện cô lo lắng nhất đó chính là chuyện cô mang thai trước, hy vọng nhà anh sẽ không vì vậy mà có thành kiến quá lớn với cô. Nghe nói mấy gia đình giàu có thường rất quy củ, hơn nữa xem trọng việc môn đăng hậu đối. Dù đã tự trấn an bản thân nhưng trong lòng vẫn cứ bồn chồn.

Ngày hôm sau, Anh Thu dậy sớm để chuẩn bị. Nhưng Phạm Tích Nhân lại bận họp đột xuất. Cho nên đến gần

giờ trưa Phạm Tích Nhân và Anh Thu mới xuất phát. Trước khi về nhà cô nhất quyết bắt anh vòng đến siêu thị mua ít đồ làm quà.

"Nhà anh không thiếu cái gì hết!" Đem theo chỉ thêm vướng víu.

"Không được! Đây là phép lịch sự."

"Người nhà cả mà."

"Không mua em sẽ không đi nữa." Đến tay không cô thà không đến thì hơn. Rất mất mặt. Quà lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là thể hiện được thành ý của cô.

Cuối cùng Phạm Tích Nhân đành chịu thua cùng Anh Thu đi một vòng siêu thị mua đủ thứ đồ rồi mới lái xe về.

Bà Phạm đang tỉa hoa ở sân vườn, từ xa nhìn thấy con trai đi vào bà liền ngừng lại. Phía sau lại có thêm một cô gái khiến bà không khỏi ngạc nhiên chớp mắt vài cái nhìn lại. Xem ra lại sắp có chuyện xảy ra. Không biết là tốt hay xấu đây?

Phạm Tích Nhân bê giỏ quà đi đến bàn ở giữ sân đặt xuống. Đúng là quá nặng. Đã bảo không cần mua rồi mà cô không chịu nghe. Tuy nhiên anh bất mãn chỉ dám than thầm trong bụng mà thôi.

"Mẹ con đã về."

Bà Phạm gật đầu, bình thường nếu Phạm Tích Nhân không bao giờ mua đồ về nhà. Nhưng hôm nay lại ôm một giỏ quà về khiến bà thấy lạ. Nhưng lúc này bà cũng không có tâm trạng mà để ý bởi vì  tầm mắt vẫn chú ý trên người cô gái bên cạnh con trai, một giây cũng không rời. Nhưng tại sao lại thấy có chút quen mắt. Có điều nhớ không ra đã gặp ở đâu.

Phạm Tích Nhân vừa chào xong cô liền bắt chước anh chào theo: "Con chào dì." Cô khép tay hơi cúi đầu xuống, tim bỗng nhiên đập thình thịch không dám nhìn trực diện bà Phạm.

Bà Phạm nhíu mày một cái. Lúc nhìn vóc dáng của cô gái này bà chỉ cảm thấy quen, đến khi cô gái cất lên tiếng. Giọng nói này bà liền nhớ ra.

"Con là cô gái bán máy ghi âm đúng không?" Tuy là hỏi vậy nhưng bà chắc chắn đến 99% rồi.

Nghe bà Phạm hỏi, Anh Thu nhìn kỹ lại. Vì vừa rồi có chút sợ nên không dám nhìn thẳng đã vội dời tầm mắt đi cho nên không để ý kĩ. Cô kinh ngạc, quên mất đây là mẹ chồng tương lai, nở một nụ cười thật tươi: "Dạ đúng rồi. Dì khỏe không ạ?" Đây là khách hàng lớn nhất cô từng bán, đợt đó doanh số của cô đứng đầu cửa hàng cho nên ấn tượng rất sâu. Chỉ là đã lâu không gặp cho nên nhất thời không nhớ ra.

"Dì khỏe." Thái độ của bà Phạm rất thân thiện. Nhờ cô gái này chỉ cách mà lần đó bà thắng được đứa con chuyên gia lật mặt này. Vẫn chưa có dịp cảm ơn nữa. Sau đó bà nhìn con trai: "Đừng nói với mẹ vì cô gái này bán máy ghi âm cho ta nên con dắt về tính sổ nha." Ánh mắt đầy cảnh cáo. Chỉ cần Phạm Tích Nhân gật đầu một cái thì hậu quả thế nào không cần hỏi.