Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 49: Ngoại Truyện 1. Gia Đình

Cô biết lúc nảy chị Lâm liếc xuống bàn tay cô là có ý gì. Cô không đeo nhẫn vì sáng nay cô làm bánh mì sợ dơ nhẫn nên mới tháo ra, lúc ra khỏi nhà quên đeo vào.

Nhưng cũng đừng thế mà khinh thường người khác. Hồi trước cô ít nhiều vẫn kính trọng chị ta, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

"Chào phu nhân..." Chị Lâm biết mình đắc tội với nhân vật lớn, liền cung kính cúi chào. Mà Anh Thu lúc này cũng không còn là Anh Thu để cho chị ta tuỳ ý sai vặt nữa.

Anh Thu không đáp đi thẳng đến chỗ chồng và con mình.

...

Một ngày khác tại nhà. Cúng như bao ngày Phạm Tích Nhân đi làm, Anh Thu ra ngoài chỉ còn lại Cát An và vú nuôi ở nhà.

Vượt qua sự mong đợi của Phạm Tích Nhân Cát An không những xinh xắn mà còn rất hiếu động. Nói chính xác là rất tinh nghịch.

Mà sự tinh nghịch này người ám ảnh nhất chính là Lu Lu nhà ta.

Nhắc đến Lu Lu mới nhớ. Vì ăn uống theo khuôn khổ mà Phạm Tích Nhân đưa ra, với thân hình đúng chuẩn cuối cùng nó cũng đã "lừa" được một cô vợ và hiện tại đang là ông bố năm con.

Cũng giống như Phạm Tích Nhân hiện tại nó rất tự hào, bộ dạng lúc nào cũng hiên ngang, chỉ duy nhất gặp Cát An là nhanh chân chạy trốn.

"Lu Lu lại đây." Bàn tay nhỏ bé từng ngấn thịt đang cố sức ngoắt Lu Lu lại gần mình.

Lu Lu núp một góc chần chừ. Ông chủ đã nói phải bảo vệ cô chủ nhỏ, có nên đi ra hay không đây.

Cát An thấy Lu Lu đứng yên, tiếp tục vẫy tay: "Chị sẽ không vẽ lên mặt em đâu?" Cô bé dụ dỗ.

Nó còn lớn tuổi hơn cô chủ nhỏ nữa đó. Tuy nhiên cô chủ thích gọi là gì cũng được. Không vẽ là được rồi. Lu Lu cảnh giác bước từng bước về phía sô pha nơi Cát An đang ngồi.

Lần trước nhân lúc nó đang ngủ liền bị cô bé dùng màu nước vẽ khắp người lúc nào chẳng hay. Sau khi vẽ xong Cát An cười to đánh thức nó, còn nói: "Mẹ ơi con vẽ Lu Lu giống heo con rồi."

Thì ra cô bé nhìn trong truyện có con heo con được trang trí đủ màu lên người cho nên mới đem Lu Lu tưởng tượng thành heo con mà vẽ. Đến nổi lúc về chuồng vợ Lu Lu không nhận ra nổi nó liên tục sủa lớn.

Đúng là đau lòng.

Không chỉ lần đó mà còn rất nhiều lần. Cho nên đối với Cát An Lu Lu vẫn rất dè chừng. Hy vọng lần này không có việc gì.

"Nằm xuống đi." Cát An vỗ bàn tay mũm mĩm của mình xuống sàn. Lu Lu liền nằm xuống.

Tiếp theo đó cô bé lấy chun cột tóc ra. Lu Lu cảnh giác ngóc đầu lên nhìn. Lại bị Cát An xoa đầu: "Để chị cột tóc cho, sẽ không đau đâu. Thun này rất mềm." Tuy còn nhỏ nhưng Cát An biết rất nhiều thứ. Mà lần nào dụ Lu Lu cũng đều bị thuyết phục.

Cát An muốn buộc tóc cho búp bê nhưng làm không được. Cho nên đổi sang Lu Lu. Lông rất nhiều, người lại to dễ làm hơn.

Chẳng mấy chốc cả người Lu Lu đầy những chùm lông nhỏ được buộc lại. Đúng như cô chủ nhỏ nói không hề đau.

Cát An che miệng cười: "Lu Lu nhím con, Lu Lu nhím con."

Được một lúc cô bé lại thấy chán: "Lu Lu để chị tháo ra cho em."

Cũng đến lúc thoát nạn rồi. Chỉ cần chịu đựng một lúc để cô chủ tháo thun ra là được đi. Cho nên Lu Lu phối hợp nằm yên.

Cát An khó khăn tháo nút thắt ra. Nhưng lông dính chặt vào thun cột tóc làm cô bé toát hết mồ hôi. Không còn kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ chau lại vô cùng buồn cười.

Đột liên thấy chùm lông rớt xuống trước mặt mình. Lu Lu đưa mắt nhìn. Nhận ra là lông của mình nó sủa lớn. Không những vậy xung quanh toàn là lông.

Không phải nói tháo thun ra sao? Nó chỉ mới nhắm mắt một lát chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn đến tay cô chủ nhỏ cầm cái kéo. Nó hoảng sợ đứng dậy.

Cát An quơ cây kéo trước mặt: "Yên nào cắt sắp xong rồi."

Thì ra vì khó tháo thun ra cho nên cô bé mất kiên nhẫn đổi sang cách lấy kéo nhắm đến chùm lông trên người Lu Lu mà cắt.

Đến khi cắt gần hết Lu Lu mới phát hiện. Một tràn "ư ư" vang lên. Lu Lu đau khổ mà nhìn số lông trên sàn. Phải nói bộ lông này là niềm tự hào hào của nó. Thật ra để cua được vợ không phải vì giảm cân đâu mà chính là vì bộ lông này. Bây giờ với thân hình xấu xí làm sao gặp mặt vợ con được.

"Lu Lu đứng lại, còn chưa xong mà."

Nó sẽ không bao giờ tin cô chủ nhỏ nữa. Đúng là tổn thương sâu sắc.

"Cát An con làm gì vậy?" Anh Thu vừa bước vào nhà liền thấy Cát An đang đuổi theo Lu Lu chạy khắp nhà.

Tại sao bây giờ mới xuất hiện cứu nó. Có trễ quá không. Lông cũng bị cắt sạch rồi.

Muốn đào một cái hố thật sâu trốn luôn cho xong! Nó còn mặt mũi nào nhìn đời nữa.

Cát An không thèm để ý Lu Lu nữa chạy đến ôm chân mẹ: "Mẹ ơi con chơi với Lu Lu đó. An An cột tóc cho Lu Lu nữa." Cô bé cười hì hì chỉ vào đám lông.

Anh Thu vỗ trán không tin được. Chơi gì mà đến nông nổi này. Đến cô nhìn còn thấy sợ huống chi là Lu Lu chắc chắn nó bị đã kích rất lớn.

Sau cùng Cát An bị phạt úp mặt vào tường, bị mẹ dạy dỗ một trận còn Lu Lu không biết lông trên người bao giờ mới mọc ra như cũ đây.

Một người phá hai người chịu khổ... Mà chẵn biết còn lần sau không? Chắc là cô bé Cát An nhà ta còn rất nhiều trò nghịch ngợm nữa cho mà xem...