Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

. Chương 40: Không Quen Biết

"Tôi sẽ không để phụ nữ tùy tiện leo lên giường của tôi." Anh nói rất nhanh, dường như sợ người ta thông qua câu nói mà nhìn thấu con người anh.

Anh Thu chớp mắt nhìn Phạm Tích Nhân. Cô nghe rất rõ nhưng mà anh ta đang nói cái gì mà không đầu không đuôi vậy.

Nhìn Anh Thu không phản ứng. Phạm Tích Nhân bất lực chịu thua. Anh thở dài, nói vậy chưa đủ rõ ràng sao? Bình thường cô thông minh lắm mà.

Suy nghĩ một hồi anh sửa lại, có hơi ngập ngừng nói: "Hay nói cách khác tôi sẽ không lên giường với người mà tôi không có tình cảm!" Dễ hiểu hơn rồi phải không? Anh sẽ không dễ dàng mà nói ra những lời này. Mà cô gái này lại bắt anh lặp lại tận hai lần. Tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng anh cảm thấy máu nóng đang dồn lên mặt.

Anh Thu có chút khẩn trương, cả người căng thẳng: "Anh thích tôi sao?"

Tay cô chạm nhẹ vào bụng, chờ đợi câu trả lời.

Thật biết cách bức ép người khác. Thôi được rồi dù sao hôm nay cũng phải một lời nói cho hết. Cho dù anh rất tức giận chuyện cô đã làm nhưng cảm giác tận sâu trong lòng vẫn không thay đổi. Cứ nên từng bước làm rõ từng chuyện.

"Tôi yêu em!" Chỉ ba từ đơn giản nhưng để nghĩ thông suốt đưa ra kết luận này là một khoảng thời gian thật dài. Không đúng là bị muộn mới phải.

"Thình thịch" trái tim của Anh Thu đập nhanh một cách không có quy luật. Phạm Tích Nhân thổ lộ tình cảm với cô. Anh ta nói yêu cô. Đây là sự thật đúng không?

Khi Anh Thu chưa kịp bình tĩnh, đã đến lượt Phạm Tích Nhân hỏi: "Còn em có yêu tôi không?" Anh cho cô biết đáp án của mình trước để cô không bị mông lung. Giờ đã có cơ sở, cô cũng nên cho anh biết rốt cuộc cô xem anh là gì.

Oan gia? Sếp? Người lạ? Tình một đêm? Hay là yêu?

Phạm Tích Nhân bây giờ còn căng thẳng hơn gấp trăm lần khi phải đối đầu với đối thủ trên thương trường.

"Tôi..." Khi nhìn thấy Minh Khải phản bội, cô đã không còn dũng khí yêu nữa. Cô tự xây cho mình bức tường vững chắc, đè ép những rung động mới vừa chớm nở. Cô cho rằng đó chỉ là giả dối mà thôi. Phạm Tích Nhân nói yêu cô đây có phải là lời thật lòng không? Hay chỉ là những lời ong bướm đường mật mà bất kỳ ai cũng nói được.

Anh Thu nhìn hành động của Phạm Tích Nhân hôm nay lẫn biểu hiện trên gương mặt anh ta trong lòng cô có chút cảm xúc không nói nên lời. Là cảm động cũng là rung động. Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Minh Khải, hắn ta cũng từng dịu dàng quan tâm cô. Cho nên cô không biết đâu là thật đâu là giả. Cô không dám mạo hiểm nữa.

Một bên lý trí nói ngừng lại, một bên con tim nói đây chính là tình yêu. Cô nên nghe ai?

Phạm Tích Nhân chờ mãi vẫn không nghe được câu trả lời của Anh Thu. Anh cười lớn, nụ cười tràn đầy sự thống khổ và chế giễu bản thân.

Đột nhiên Phạm Tích Nhân im lặng đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Anh Thu, anh giơ một tay giữ chặt cằm Anh Thu, ép cô nhìn thẳng mình. Anh nói mà như gầm lên: "Không yêu cho nên cô mới nhẫn tâm phá bỏ con của tôi." Anh nhìn đến bụng của Anh Thu, nơi đã từng có đứa con của anh, ánh mắt thoáng một tia chua xót "Xin lỗi ba tới trễ".

Anh Thu đặt tay lên bụng, khi cô muốn mở miệng đầu óc đột nhiên choáng váng, cả người mất thăng bằng ngã quỵ xuống, bụng truyền đến cảm giác đau thắt lại. Cô hoàn toàn mất ý thức.

"Anh Thu..." Phạm Tích Nhân vội quỳ xuống lay người Anh Thu. Cả người cô tái nhợt, da dẻ xanh xao không còn miếng máu. Anh bế cô lên, lập tức chạy đi tìm bác sĩ.

Anh lại quên mất thể trạng của Anh Thu hiện tại rất yếu lại gặp gió lớn cho nên mới ngất xỉu.

...

Anh Thu đã được đưa vào phòng cấp cứu. Phạm Tích Nhân bên ngoài hành lang đứng ngồi không yên. Anh thật sự rất sợ Anh Thu xảy ra chuyện gì. Từng phút trôi qua đối với anh vô cùng đau khổ.

Đã lâu như vậy cô vẫn chưa ra.

"Anh cũng nên đi băng bó vết thương đi." Một y tá lại gần Phạm Tích Nhân nói.

"Không cần!" Cô vẫn đang cấp cứu anh làm gì còn tâm trạng đi đâu. Ánh mắt anh vẫn duy trì ở cánh cửa đang đóng chặt mà trả lời.

Y tá nhìn đến tình trạng vết thương của Phạm Tích Nhân tiếp tục khuyên: "Anh nên đi băng bó, tránh bị nhiễm trùng hành sốt thì mới có sức khỏe chăm vợ anh được."

Lần này Phạm Tích Nhân mới nghe lọt lỗ tai. Anh không thể bệnh, bởi vì anh phải chăm sóc Anh Thu. Chuyện này đều do anh. Hơn nữa anh sợ khi mình không chú ý cô lại biến khỏi tầm mắt của anh.

Phạm Tích Nhân đi theo y tá băng bó vết thương. Anh liên tục hối thúc y tá xử lý nhanh một chút.

Khi về đến trước phòng cấp cứu, vừa ngồi xuống được vài phút cửa mở, bác sĩ bước ra.

"Bác sĩ cô ấy thế nào?"

"Suy nhược cơ thể kiệt sức dẫn đến ngất xỉu. Có điều cậu yên tâm đã ổn định rồi. Nhớ là thời gian này phải hết sức cẩn thận." Bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi.

Anh Thu được đẩy sang phòng bệnh hồi sức.

"Khi nào cô ấy tỉnh?" Đã không có chuyện gì nhưng sao Anh Thu vẫn chưa tỉnh lại.

"Bệnh nhân cần ngủ lấy lại sức, hơn nữa mới truyền nước, anh đừng sốt ruột." Y tá điều chỉnh tốc độ truyền nước cho Anh Thu rồi nhìn Phạm Tích Nhân trả lời.

Phạm Tích Nhân vẫn không buông tha cho y tá, liên tục hỏi cách chăm sóc bệnh nhân như thế nào, cần ăn gì để bồi bổ... Nói chung không vấn đề nào mà anh không hỏi đến.

Y tá cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu. Sau đó nhìn Phạm Tích Nhân bắt đắc dĩ cười một tiếng: "Anh đi mua chút cháo cho cô ấy. Có khi mua xong là cô ấy đã tỉnh rồi."

"Cảm ơn!" Phạm Tích Nhân nghiêm túc gật đầu, nhìn Anh Thu vẫn còn đang ngủ say trên giường bệnh tranh thủ thời gian đi mua cháo. Chắc khi tỉnh dậy cô sẽ rất đói.

Phạm Tích Nhân đăng ký phòng bệnh Vip cho Anh Thu, lúc nào cũng có y tá bên cạnh canh chừng. Cho nên anh mới yên tâm bỏ cô ở lại mà ra ngoài.

...

"Ưm!" Anh Thu từ từ mở mắt ra.

"Cô đã tỉnh!" Y tá phấn khởi lập tức chạy lại kiểm tra cho Anh Thu. Sau khi thấy các chỉ số đều tốt mới yên tâm bắt chuyện.

"Chồng cô lo cho cô lắm đó."

Anh Thu mới tỉnh vẫn còn rất yếu. Cô nhớ lại lúc cô đang nói chuyện với Phạm Tích Nhân liền ngất xỉu. Cho nên cô y tá này nói chồng chắc chắn người đó là Phạm Tích Nhân rồi.

"Anh ta đâu rồi!"

"Đi mua cháo cho cô." Y tá cười một cái nét mặt đầy hâm mộ nói tiếp: "Cô không biết đâu chồng cô rất sốt ruột cứ đi qua đi lại hành lang cả buổi, sau đó hỏi bác sĩ xác định cô đã qua nguy hiểm nét mặt mới dãn ra. Vậy mà được một lúc lại bắt đầu hỏi cách chăm sóc người bệnh như thế nào, cần bổ sung chất gì... Hỏi rất nhiều rồi mới vừa đi mua cháo cho cô. Nói nhất định cô sẽ đói."

"Vậy sao!" Anh Thu cười nhẹ. Không biết cô y tá này có bị Phạm Tích Nhân mua chuộc để giúp anh ta nói tốt cho mình không nữa.

"Người đàn ông như chồng cô bây giờ chẳng còn mấy người. Cô thật hạnh phúc." Làm y tá đã lâu, cô vẫn chưa thấy người nào lo lắng cho vợ mình nhiều như người đàn ông vừa rồi.

...

"A! Chồng cô về rồi." Y tá che miệng cười trộm. Rất biết điều đi ra ngoài nhường lại không gian cho hai người.

Phạm Tích Nhân đặt thức ăn lên bàn, kéo ghế lại sát giường bệnh.

"Còn chỗ nào đau không?"

"Không có, tôi ổn rồi."

Nghe chính miệng Anh Thu nói rốt cuộc Phạm Tích Nhân cũng đã yên tâm.

"Xin lỗi!" Anh nhìn Anh Thu rất chân thành mà nói ra hai chữ "xin lỗi".

Phạm Tích Nhân làm Anh Thu đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô biết đối với người coi trọng sĩ diện như Phạm Tích Nhân, anh ta sẽ không bao giờ nói xin lỗi người khác. Vậy mà hôm nay cô lại nghe được hai tiếng xin lỗi từ Phạm Tích Nhân.

 

==================================

"Tôi có chuyện muốn nói." Anh Thu dựa lưng vào thành giường nói từng tiếng khó nhọc.

"Em vừa mới tỉnh dậy còn rất yếu có chuyện gì từ từ nói." Phạm Tích Nhân không vui nhìn Anh Thu đang cố sức nói chuyện. Cô muốn đuổi anh đi phải không? Anh sẽ không cho cô nói ra. Chí ít sau khi nhìn cô hồi phục thật tốt lúc đó anh sẽ tự động không làm phiền cô nữa.

"Nhưng mà là chuyện rất quan trọng." Anh Thu vẫn muốn nói ra ngay lúc chứ không muốn chờ đợi nữa.

Phạm Tích Nhân giơ hai tay lên đầu hàng: "Được rồi, muốn gì thì ăn hết cháo đi rồi hẳn nói được không?" Anh dụ dỗ cô. Nói xong anh liền đi đến bàn bận rộn lấy cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra. Cũng không để ý xem Anh Thu có đồng ý hay là không.

Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân há miệng rồi lại thở dài. Mới vừa có thiện cảm một chút anh lại bắt đầu dỡ thói cưỡng ép người khác rồi. Mà cô tin chắc là nếu cô còn không nghe theo cả ngày nay đừng hòng thốt ra được một chữ.

Phạm Tích Nhân để cháo lên bàn sau đó điều chỉnh tư thế ngồi cho Anh Thu một cách thoải mái nhất.

"Tuy không ngon bằng Mỹ Vị nhưng cũng không đến nổi. Cố ăn nhiều một chút." Đây là nhà hàng lớn nhất xung quanh đây mà anh tìm được, anh không dám đi xa chỉ sợ lúc cần tìm người nhà anh lại không có mặt. Khi nhìn đến menu đủ thứ loại cháo anh vô cùng phân vân, không phải vì thành phần dinh dưỡng mà do anh không biết khẩu vị của cô như thế nào. Cuối cùng anh gọi luôn một phần đặc biệt. Đây là món ngon nhất hy vọng sẽ cô sẽ thích.

"Cảm ơn!" Anh Thu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong tô cháo này để nói chuyện. Nhưng tay của cô như không còn chút sức, cầm cái muỗng cũng trở nên khó khăn. Đến cả cơ thể cũng phản chủ.

Phạm Tích Nhân nhìn Anh Thu nói tiếng "cảm ơn" thân thiện đến mức anh không ngờ. Khi thấy Anh Thu chật vật với cái muỗng anh lên tiếng: "Để tôi." Anh giành cái muỗng trong tay Anh Thu, múc xíu cháo kê lên miệng thổi vài hơi cho nguội bớt rồi đưa đến miệng Anh Thu: "Ngoan há miệng."

Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân mà buồn cười. Anh hoàn toàn xem cô là trẻ con để dụ dỗ rồi. Có điều cô cũng không từ chối, nghe theo anh há miệng nuốt vào. Cứ thế, từng muỗng từng muỗng chẳng mấy chốc tô cháo đã hết sạch.

Tuy miệng nhạt nhẽo ăn cũng không nếm ra vị gì nhưng không quá khó nuốt. Được người khác đút cháo cho, lại là một người đàn ông, cảm giác rất lạ.

Ăn vào cả người tuy không khoẻ lên ngay lập tức, nhưng ít nhất tay chân không còn bủn rủn nữa. Cháo nóng làm bụng cô cũng ấm lên rất dễ chịu.

Lau miệng xong Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân mở lời: "Tôi không có bỏ đứa bé." Cô chỉ sợ nếu không nói ra Phạm Tích Nhân lại bắt ép cô đi ngủ không cho cô nói chuyện. Cho nên câu đầu tiên cô đã đi trực tiếp vào vấn đề chính.

"Em nói cái gì?" Phạm Tích Nhân bận dọn dẹp sợ mình vì mong nhớ đứa bé quá cho nên nghe lầm.