Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.
Chương 4: Phạm Tích Nhân
Phạm Tích Nhân vào phòng thay đồ, anh nhìn mình trong gương, lại sờ vào bụng mình. Thời gian này công ty tương đối nhiều việc, buổi tối thường xuyên phải ra ngoài tiếp khách không có thời gian đến phòng tập. Tuy là ăn uống không điều độ, đôi lúc phải uống rượu, nhưng mà lúc ở nhà anh vẫn chăm chỉ tập luyện xong mới đi ngủ. Sáng cũng không lười biếng, luôn dậy lúc năm giờ chạy bộ, hít đất cả trăm cái. Nhìn xem cơ bụng vẫn còn. Anh gồng người sờ vào bắp tay, vẫn rất rắn chắc. Vậy mà cô gái kia nhìn kiểu gì lại không thấy. Chỗ nào ẻo lã cơ chứ! Mà anh cũng điên rồi, tự dưng vì lời nói đó mà chạy đến phòng tập Gym.
Quản lý đã đứng ở ngoài đợi sẵn, thấy Phạm Tích Nhân ra, nhanh chóng dẫn đường đến phòng tập. Đúng như anh yêu cầu, những người chung phòng tập biết điều mà cách xa anh một khoảng hai mét, tuy có nam có nữ, khá đông nhưng không ai dám lại gần quấy rầy. Không khí vô cùng im lặng.
Không gian như vậy cũng tạm ổn!
Huấn luyện viên Mã, người đặc biệt theo hướng dẫn Phạm Tích Nhân từ lâu, khá quen thuộc tình hình thể trạng của Phạm Tích Nhân, nghe nói hôm nay Phạm Tích Nhân đến tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng gấp gáp từ nhà chạy đến dù cho hôm nay là ngày nghỉ của anh ta.
"Xin chào anh Phạm, bây giờ anh chạy bộ mười lăm phút khởi động cơ thể sau đó sẽ tiến hành các bài tập ạ!" Huấn luyện viên Mã biết tính cách của Phạm Tích Nhân, vì vậy không nói nhiều lời mà bắt đầu hướng dẫn luôn.
Quản lý làm xong nhiệm vụ, tuy muốn ở lại ngắm "trai đẹp" nhưng vẫn biết điều cung kính cúi chào rồi rời đi.
Phạm Tích Nhân đi đến máy chạy bộ, nhớ ra điều gì anh quay sang hỏi: "Huấn luyện viên Mã có cách nào trong thời gian ngắn tập thành cơ bụng tám múi không?"
Huấn luyện viên Mã bị hỏi bất ngờ đứng khựng tại chỗ, anh Phạm đang nói đến cơ bụng tám múi trong truyền thuyết phải không? Đến cả anh ta là huấn luyện viên muốn tập thành tám múi còn không dễ dàng gì. Đầu tiên để đạt được cơ bụng tám múi người tập phải có các rảnh cơ và số lượng sợi đều nhau, thường do cơ địa tạo nên, từ đó qua quá trình tập luyện liên tục làm các cơ này săn chắc bám chặt vào xương, khi chuyển động sẽ tạo thành các múi cơ bụng mà ta thường thấy. Tập thành sáu múi, duy trì nó luôn săn chắc khoẻ đẹp đã rất thành công rồi, còn tám múi e là không thể. Mà cấu tạo các cơ bụng của Phạm Tích Nhân anh ta là người hiểu rõ nhất, chỉ có sáu múi đúng tiêu chuẩn không hơn không kém, cho dù có cố tập đến mấy cũng không thể nào có tám múi được.
Không lẽ Phó tổng Phạm đang muốn kiểm tra kiến thức chuyên môn hay do tìm được người khác tốt hơn muốn tìm cớ đuổi việc anh ta? Cho dù là gì cũng không thể nói thật được, Phạm Tích Nhân mà mất hứng anh ta sẽ càng khó sống.
Bộ dạng huấn luyện viên to con lực lưỡng nhưng hiện tại đang khúm núm nhỏ giọng mà nói: "Anh Phạm, tôi thấy hiện tại cơ bụng anh do không tập luyện thường xuyên nên độ săn chắc đã giảm, như vậy đi trước tiên anh tăng cường tập luyện kết hợp ăn uống theo chế độ trước đã được không?" Đi chậm từng bước, chuyện sau này tìm cách đối phó sau.
Phạm Tích Nhân biết anh ta đang né tránh. Hỏi cũng bằng thừa. Duy nhất có điểm đúng anh phải lấy lại phong độ trước kia cái đã. Tuy nhìn bên ngoài chỉ có những người chuyên môn mới thấy rõ cơ bụng của anh đã mềm hơn trước, người thường không biết được. Nhưng anh vẫn phải tập cho cô gái kia sáng mắt ra.
Anh không đáp lại lời huấn luyện viên, bật máy bắt đầu chạy bộ.
Huấn luyện viên cảm thấy nhẹ hết người. Hậu hạ mấy nhân vật lớn không dễ dàng gì. Thời nay kiếm tiền thật vất vả.
Trong đầu Phạm Tích Nhân vẫn luẩn quẩn câu nói của Tư Ly không xua tan được. Anh tăng tốc độ của máy chạy bộ, ra sức chạy thật nhanh như thể chỉ có làm vậy mới không có thời gian mà suy nghĩ lung tung. Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Huấn luyện viên anh điên cuồng tập luyện. Đã hai tiếng trôi qua, anh vẫn không thèm nghỉ ngơi. Chỉ đến khi huấn luyện viên thấy tình hình không ổn. Không biết anh Phạm bị cái gì kích thích mà tập hết bài tập này đến bài tập khác. Anh ta phải gấp gáp khuyên ngăn: "Anh Phạm nên hôm nay tập đến đây là được rồi ạ, anh lâu ngày vận động mạnh nên cho cơ thể từ từ thích ứng, tránh tổn thương đến các cơ."
Phạm Tích Nhân nghe vậy cuối cùng mới chịu dừng lại.
Anh ngửa đầu uống hết chai nước suối. Cả áo ướt đẫm khó chịu, anh trực tiếp cởi ra vứt sang một bên. Đây là thói quen của anh. Nhưng hôm nay anh không phải tập ở phòng riêng mà là phòng tập thể. có chút phiền phức.
Mấy cô gái từ xa thấy Phạm Tích Nhân đã rất phấn khích, nhưng quản lý đã cảnh báo không dám tiến lại gần, chỉ từ len lén ngắm nhìn. Vừa rồi thấy Phạm Tích Nhân uống nước đã thấy hấp dẫn lắm rồi, anh ấy lại cởi áo ra. Cảm giác thế nào? Điên cuồng vỡ òa, nhìn không chớp mắt. Đúng là rất thoả mãn. Hình ảnh chân thực sống động rất nhiều so với tạp chí. vì mới tập xong cả người Phạm Tích Nhân toát ra một sự thu hút khó cưỡng, mồ hôi chảy xuống theo những đường rảnh cơ thể càng tôn lên các cơ thịt màu đồng rắn chắc.
Quá mất máu!
Phạm Tích Nhân mặc kệ những ánh mắt thèm thuồng kia, lấy khăn lau mồ hôi.
Các cô gái che miệng "oa" một tiếng. Nhìn Phạm Tích Nhân đang đi lại gần, bọn họ kích động không thôi. Đi đến chỗ hai cô gái gần nhất Phạm Tích Nhân dừng lại nở nụ cười tiêu chuẩn: "Em gái xem ra rất thích nhìn lén tôi?"
Cô gái trả lời lời theo bản năng: "Vì anh quá thu hút!" Ánh mắt chớp chớp sáng rực.
"Vậy sao?" Phạm Tích Nhân dừng lại là muốn kiểm tra đôi chút về lời nhận xét của Tư Ly. Xem ra cô gái đó có mắt như mù.
Nhận được đáp án ưng ý, anh hài lòng khuyến mãi thêm một nụ cười rực rỡ, tâm trạng vui vẻ nói: "Cảm ơn! hai em gái cũng xinh lắm!" Rồi rời đi.
Hai cô gái vừa sung sướng vừa ngại ngùng che mặt. Đến khi phản ứng được đã không thấy người đâu, tiếc nuối dậm chân. Vẫn chưa kịp xin số điện thoại mà.
Sau khi tập Gym xem như là cách để phát tiết, tâm tình Phạm Tích Nhân thả lỏng không ít. Đi đường cũng vui vẻ mà ngâm nga đôi ba câu hát. Gặp nhân viên đi qua không đợi họ mở lời, anh đã chào họ trước. Nhân viên rùng mình, vừa vui vẻ lại lo sợ không biết Phó Tổng đang muốn thử thách gì đây. Hay bị Tổng giám đốc "hành hạ" phát điên rồi.
Ở công ty ai cũng cho rằng quan hệ giữa Phạm Tích Nhân và Trần Kha Nghị có chút mờ ám. Có lần họ còn thấy Phó Tổng khoác tay ghé sát vào tai Tổng Giám Đốc thì thầm một lúc lâu, sau đó che miệng bật cười. Tất nhiên chuyện này họ chỉ âm thầm mà chuyền tay nhau. Để một trong hai người phát hiện ra thì rắc rối to. Không bị đuổi việc mới là chuyện lạ.
Chỉ có Phạm Tích Nhân không nhạy cảm mà nhận ra sau lưng anh mọi người đang bàn tán một câu chuyện thú vị.
Dù mọi chuyện đã qua, nhưng Phạm Tích Nhân như có động lực, tràn đầy khí thế quyết định nghiên cứu dành thời gian tập luyện cơ thể mỗi ngày. Nhất định một ngày không xa thân hình chuẩn đẹp như lực sĩ sẽ là của anh.
Dạo này công ty công việc ngày càng nhiều, chuyện xử lý mỗi ngày đều chất cao như núi, làm đến tối mịt vẫn chưa xong. Thiết nghĩ có nên chuyển phát nhanh hết đống hồ sơ này đến trường đại học A cho tên Tổng giám đốc đang an nhàn kia có thêm việc để làm không? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên. Chọc giận Trần Kha Nghị còn đáng sợ hơn chọc giận mẹ anh.
Thêm chuyện về Thẩm Thị, chẳng biết lý do gì Trần Kha Nghị không muốn hợp tác. Rõ ràng đây là công ty xuất sắc nhất qua quá trình xem xét nghiêm ngặt mà chọn ra, ông chủ lại biết điều hiểu chuyện. Chỉ còn ký hợp đồng là hoàn tất vậy mà Trần Kha Nghị phun ra hai chữ "không thích" trực tiếp phá hủy cơ hội lớn của công ty người ta.
Đối với AHS thì không có vấn đề gì, cùng lắm là tìm người khác. Còn với Thẩm Thị quả là một tổn thất khá nghiêm trọng. Lần hợp tác này là cả hy vọng của người ta.
May mắn bộ phận kinh doanh rất chuyên nghiệp, luôn có một danh sách đối tác dự phòng, chỉ cần bỏ thời gian tra lại hồ sơ là được, nhưng mọi việc phải bắt đầu lại khiến anh bận tối mắt tối mũi, dần đem chuyện xem mắt cho vào dĩ vãng thì mẹ anh rất đúng lúc mà gọi điện thoại hỏi thăm.
"Con trai, lần trước xem mắt kết quả như thế nào?" Ở nhà sốt ruột chịu không nổi, thêm nữa chẳng nghe tin tức gì từ người mai mối, không biết có thuận lợi mà phát triển thành yêu đương hay không. Cứ im lặng như vậy bà tò mò đến phát điên. Dù biết gọi điện đến sẽ khiến con trai khó chịu nhưng vẫn phải gọi.
"Mẹ nghĩ như thế nào?" Qua điện thoại có thể cảm nhận được giọng nói Phạm Tích Nhân mang mấy phần tức giận.
Bà Phạm ít nhiều vẫn biết đáp án, nhưng vẫn không muốn tin mà hỏi lại cho chắc chắn: "Con không nói sao mẹ biết được."
"Bên phía cô gái đó không thông báo sao? Cần gì phải dò la tin tức từ con?" Anh không tình nguyện trả lời, chuyện không muốn nhớ cứ bị lôi ra.
"Nếu có thì mẹ có cần gọi cho con không?" Bên kia một mực im lặng, bà đang sợ Phạm Tích Nhân có làm điều gì không phải phép khiến người ta sợ hãi mà tránh xa hay không. Nên có số bà mai vẫn không dám liên lạc xem tình hình.
Phạm Tích Nhân phun ra hai chữ: "Không hợp." Làm hy vọng của bà Phạm vỡ tan. Bà đã đặt rất nhiều hy vọng vào lần này không lý nào lại công cốc. Bà không dám hỏi nhiều, mà có hỏi với tính cách này con trai bà nhất định sẽ không hé răng một lời. Xem ra người đã từng quen biết cũng không có thiện cảm. Chi bằng thử giới thiệu cho nó một người xa lạ hoàn toàn xem sao.
"Này, con nhớ thứ sáu còn một lần gặp mặt nữa." Hy vọng gửi gắm hết vào lần cuối vậy.
"Mẫu thân à, một lần hai lần kết quả cũng vậy thôi, vả lại con không nhớ đã hứa gì." Phạm Tích Nhân bắt đầu giở trò. Không ngờ mẹ anh không từ bỏ mà đã nôn nóng lên lịch sẵn cho lần tiếp theo luôn rồi.
Bà Phạm khi đối phó với đứa con "xấu tính" này luôn có chuẩn bị, vẫn là chiêu cũ, dùng điện thoại ghi âm lại: "Mẹ đã ghi âm lại rồi."
"Vậy sao?" Phạm Tích Nhân nhếch môi. Một lần sập bẫy đã là quá đủ. Thao tác trên máy tính liên tục, màn hình hiển thị các dãy số khó hiểu, sau đó xuất hiện câu lệnh "Delete" (xóa) bạn có đồng ý không? Phạm Tích Nhân vui vẻ nhấp vào. Chỉ một cú nhấp chuột mọi chuyện hoá ra thật đơn giản. Hóa ra cũng có lúc phát huy được sở thích cá nhân.
Thành công!
"Mẹ bật thử cho con nghe lại đi." Anh tỉnh bơ nói. Không tin mẹ anh còn có thể ứng phó được.
Bà Phạm chạm vào tệp tin ghi âm mấy lần đều báo lỗi, sáng nay nghe lại vẫn tốt, không ai dám đụng vào điện thoại của bà, không thể nào hư được.
Thật vô lý! bà bắt đầu sốt ruột thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn vậy. Nhất định là con trai bà dỡ trò. Học IT thì hay lắm sao? Lại đi hack điện thoại mẹ ruột. Tưởng bà già này mù công nghệ thì muốn làm gì làm sao? Bà hét vào điện thoại: "Phạm Tích Nhân con được lắm "
Phạm Tích Nhân che miệng nén cười. Lộ liễu quá không được nha! Mẹ sẽ tức giận, lần sau không có cơ hội vào nhà rồi đừng nói đến được thưởng thưc mấy món mẹ nấu.
"Vậy thôi lần sau nói tiếp nha mẹ!" Phạm Tích Nhân đắc ý chuẩn bị cúp máy.
Bà Phạm lấy thêm một cây bút ghi âm, không báo trước mà bật lên. Lời nói trong trẻo, rõ ràng phát ra thông qua điện thoại truyền đến lỗ tai Phạm Tích Nhân. Đây không phải là lời anh nói lúc ở nhà sao? Không thể nào! Anh vừa mới xóa rồi mà. Nụ cười trên môi anh cũng gượng lại, cả người rơi vào trạng thái không vận động.
Bà Phạm tấm tắc khen, bút này đúng là hàng tốt. Âm thanh cũng sống động chân thật quá đi.
Ba mươi chưa phải là tết! Ai hơn ai vẫn chưa biết đâu!
"Thế nào con trai, mẹ mua sỉ hơn mười máy ghi âm, con còn muốn xóa nữa không?" Hôm đó nhét máy ghi âm ở dưới ghế, về sau rảnh rỗi lại sao ra nhiều bản bây giờ có dịp đem ra dùng rồi. Bà không kiên dè gì mà cười lớn tiếng. Tâm trạng vui vẻ vô cùng. Cô bé bán máy ghi âm tư vấn thật tận tình, còn chỉ bà chiêu này. Lần sau phải quay lại cảm ơn người ta mới được. Khuôn mặt cô bé đó khả ái, lại lanh lẹ, đáng tiếc đã có bạn trai nếu không bà đã sớm chấm cô bé đó về làm con dâu bà rồi.
Không hổ danh là mẹ của Phạm Tích Nhân. Cao tay hơn anh rất nhiều. Không nên khinh thường người lớn tuổi, nhìn vậy chứ điện thoại, chụp hình, mạng xã hội đều rành rõi cả. Mà nghĩ tới nghĩ lui nhất định trò này là do có người bày cho mẹ anh. Nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu mới được.
Anh một mực im lặng không phản ứng. Thực ra là biết nói gì bây giờ. Trong lòng rối như tơ vò. Là mẹ con có cần tính toán với anh vậy không? Chỉ là chưa có vợ thôi lại xem anh như kẻ thù. Đau lòng quá đi!
Bà Phạm bắt đầu nghiêm túc: "Thứ sáu nhớ đến đúng giờ." Đừng làm mẹ thất vọng.